Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

NGƯỜI BUÔN GIÓ

Trước đó, tôi có đọc trên Yahoo 360 mấy bài việt của một blogger có nick Người Buôn Gió. Tôi thích cái văn phong ngồ ngộ của anh chàng này.
Chợt một hôm hắn ào đến tôi như một cơn gió, cuốn tôi về cái tổ ấm của hắn bên khu Nghĩa Tân, chiêu đãi tôi món gà chọi do chính tay Trang Hạ chế biến. Toàn những bộ mặt đến đây mới quen. Tàn rượu, đã ngà ngà, hắn và hai chiếc xe, có bạn hắn hộ tống lại đưa tôi về tận nhà.
Ít lâu sau, con gái tôi Hồ Lan từ Sài Gòn điện ra hỏi tôi: Bố có biết Người Buôn Gió không? - Biết!... Chỉ có thế vì cái quan hệ Blogger như thế là quá đủ.
Bẵng đi. Tôi được biết hắn đã ở Weimar, cái nơi mà năm 1973 tôi đã thăm mấy hầm mộ và những nghĩa trang ở đó. Rồi bây giờ tôi lại tình cờ thấy hắn trên Facebook, trả lời phỏng vấn của cái tên Điếu Cày Điếu Bát nào đó. Nhấn vào nút kết bạn, liền được trả lời: Ông này hết chỗ chứa bạn rồi vì bạn ông quá đông.
Thôi thế cũng được, Bầu trời mênh mông, Internet chằng chịt, chẳng gặp chổ này thì gặp chỗ khác. Chẳng lúc này thì lúc khác, chưa hết hơi là còn gặp.

Linhgia tức Nam Hà Đinh.
XỬ LÝ NỘI BỘ
Sau vụ án mạng nội bộ vừa mang tính hình sự vừa mang tính chính trị, vừa xẩy ra ở Yên Bái. Tôi tán thành quyết định của chính quyến: không khởi tố hình sự với lý do kẻ gây án cũng đã chết, nên mất đối tượng (?).
Đúng thế, vụ án này nên chôn ngay, chôn sâu và khử trùng để chống lây lan gây ra hậu quả không lường. Xét cho cùng thủ phạm gây ra vụ án này có cái gốc rễ từ ý thức coi thường Hiến Pháp, dẫm lên luật pháp và chủ trương “xử lý nội bộ”. Tự đặt ra những điều khoản nằm ngoài Hiến pháp mang tính luật rừng.
Xét trong “Phe ta”, theo lịch sử Bôn Sê Vích, thì ông Staline đã từng tiêu diệt cả một trung đoàn Ba Lan. Hay bắt những đồng chí lãnh đạo ngay trong hội nghị và đầy thẳng đi Si Bê Ri, chịu đầy ải khốc liệt và chết rục tại đó. Bên nước Trung Hoa vĩ đại thì lại càng khủng khiếp hơn, mà điển hình là vụ thảm sát Thiên An Môn và vụ mời gia đình Lâm Bưu vào Trung Nam Hải tiệc tùng khoản đãi, rồi khi ra về Mao Trạch Đông đã cho một khẩu đội súng chống tăng, phục kích bắn nổ tung xe, giết cả nhà. Chính Chu Ân Lại đã thị sát và công nhận kết quả mỹ mãn.
Họ Kim ở Triều tiên triệt hạ nhau cũng có kém cạnh gì? Tóm lại chỉ cần hô một tiếng “Giêt”.
Còn ở Việt Nam mình, cũng đâu có kém hai ông anh. Tướng Nguyễn Bình bị “phục kích” trên đường đi họp. Những Chu Văn Tấn, Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn Thái chịu những cái chết chưa giải thích được. Những Vũ Đình Hòe, Đặng Kim Giang, Lê Liêm, Lê Trọng Nghĩa, Hoàng Cầm, Tử Phác, Trần Dần và nhiều nữa, đều mang án chống đảng và tù tội không xét xử. Văn Cao may nhờ có bài Quốc Ca mà thoát khỏi đi tù.
Bên Campuchia thì các đồng chí Polpot đã từng nổ súng vào mặt những đồng chí ở Hà Nội về vừa bước chân vào Hội Nghị vân vân và v.v...
Tóm lại, nên thôi ngay cái luật rừng “xử lý nội bộ”, không thể tự tung tự tác. Đảng cũng như toàn dân phải phục tùng Hiến Pháp, đừng chế riêng ra cái “Hiến pháp” của đảng mà lại áp dụng ra xã hội. Kẻ nào chủ trương “xử lý nội bộ” chính là kẻ chống lại Hiến Pháp. Phải đem kẻ ấy ra tòa Đại Hình mà xử tội thật nặng.
“Vụ thảm sát Yên Bái” mà mất mạng đến ba người, toàn những trụ cột, ngoài cái sự đau thưong riêng cho các gia đình nạn nhân, tôi tiếc cho cái sự nghiệp trồng người của đảng, đổ một lúc ba cây lưu niên nếu không nói là cổ thụ. Cả ba vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm. Trước đây họ đã cùng nhau gây ra gió và bây giờ họ lại cùng gặt bão.
CHUYỆN NGÀY NAY, CHUYỆN NGÀY XƯA
 
Hôm nay ngồi xem Ti vi, có tiết mục giáo dục giới tính cho các bé, chợt nhớ ngày xưa, vào tuổi ấy, bọn mình chưa bao giờ được nghe về những chuyện này. Bây giờ về già được nghe cũng còn thấy lạ tai.
Ngày xưa bọn mình tự tìm hiểu thế nào là con trai? Thế nào là con gái? và nhất quyết quan hệ khác giới này phải là vợ chồng. Thấy nó “đi tè” không giống mình thì hỏi: Mày tè bằng gì? Trả lời: Tao tè bằng chim! – Còn tao tè bằng bướm! và người lớn đều tè bằng bàn chải.
Năm lên mười tuổi, tôi ở Thị Xã Hà Đông, đầu phố tôi có nhà ông Hai Mùi, có hai cô con gái. Chúng tôi chơi trò vợ chồng với nhau. Cạnh nhà ông Hai Mùi có một chiếc xe bò hỏng, người ta đã tháo đi mất hai chiếc bánh xe. Đấy là nhà chúng tôi. Cái Mùi lấy hai mảnh chiếu, cái rách thì trải xuống làm nền, cái lành thì khum lại, tỳ vào hai bên thành xe làm mái nhà.
Vợ chồng chui ra chui vào, nhưng vẫn xưng hô là Mày, Tao, Làm cơm bằng chiếc bánh đa, củ khoai củ lạc. Có bộ nồi niêu xinh xinh bằng đất nung. Đèn bằng ngọn nến. Ngủ thì nằm co, úp thìa. Giả làm gà gáy, rồi đánh thức nhau dậy, ăn cơm rồi còn đi làm... Trò chơi quanh đi quẩn lại chỉ có thế mà vẫn không chán. Chồng thì chỉ có mình tôi, còn nếu con Mùi vắng mặt, thì con em thay làm vợ. Thích nhất là những buổi lay phay mưa, sự chui rúc càng ấm cúng, chứ mưa to thì chạy không kịp. Người nhớn có thấy cũng chẳng cấm đoán gì.

Từ 1940 đến giờ đã gần tám mười năm. Có ai biết gia đình ông Hai Mùi ở góc phố trông sang vườn hoa Thị Xã Hà Đông, gần nhà ông Bang Tàu và Bà Giáo Đương, hiện nay lưu lạc ở đâu? Để “vợ chồng” tôi, còn có dịp đem vòng hoa viếng đến với nhau, cho vẹn nghĩa vẹn tình.