“The
ultimate
tragedy is not
the oppression
and cruelty
by the
bad people but
the silence
over that by
the good
people”
(Given by
Martin Luther
King)
“Điều làm tôi kinh hãi, không phải là sự đàn áp
của kẻ ác, mà là sự thờ ơ của kẻ thiện.”
“Điều làm tôi kinh hãi, không phải là sự đàn áp
của kẻ ác, mà là sự thờ ơ của kẻ thiện.”
Những
hối tiếc lịch
sử của
Goóc-Ba-Chốp
- Chủ nghĩa Cộng sản đã đi từ khát khao tốt đẹp cho nhân loại nhưng ảo tưởng, chân thành nhưng nguy hiểm của Marx-Angel sang tư lợi quyền lực, thủ đoạn và quyết liệt sắt máu của Lenin, Stalin, Mao, Hồ… Có thể nói với Nghị quyết 1481 của Hội đồng châu Âu nhân loại đã đóng dấu “tội ác” vào Chủ nghĩa Cộng sản và đưa nó vào một góc trong viện bảo tàng lịch sử.
Chủ nghĩa
Cộng sản như
đã thấy là hết
sức tai hại và
không thể cải
tạo. Sự tồn
tại của các
chế độ toàn
trị cộng sản
luôn đồng
nghĩa với dối
trá, bạo lực
và tha hóa con
người. Nhưng
những người
cộng sản (là
đảng viên cộng
sản) không
phải là Chủ
nghĩa Cộng sản
và cũng không
hoàn toàn đồng
nhất với chế
độ toàn trị
cộng sản dù họ
có thể ở những
vị trí lãnh
đạo cao nhất.
Các đảng viên
cộng sản -
những con
người - luôn
có khả năng
thay đổi và
nhiều người
trong số họ,
một khi tỉnh
thức thực sự,
vẫn có thể
đóng góp tích
cực cho tiến
bộ của quốc
gia và nhân
loại.
Goóc-Ba-Chốp
(Gorbachev –
phiên âm theo
tiếng Anh) là
một trong
những người
như thế. Dư
luận tiến bộ
thế giới đều
thống nhất:
Gorbachev là
người đã có
công to lớn
với nhân loại
- khởi sự cho
việc giải thể
hệ thống Xã
hội chủ nghĩa,
kết thúc sự
ngự trị của
Chủ nghĩa Cộng
sản ở mức độ
thế giới.
Nhưng
Gorbachev vẫn
không hài lòng
với bản thân
khi nhìn lại
mình.
Như Cây
Tre Việt Nam
trân trọng
giới thiệu bản
dịch tiếng
Việt bài viết
về cuộc phỏng
vấn Gorbachev
cách đây hơn
một năm:
Mikhail
Gorbachev: Lẽ
ra tôi đã phải
bỏ đảng Cộng
sản sớm hơn
Jonathan
Steele (guardian.co.uk)
Người
dịch: Việt Hùng
Vị cựu
Tổng thống
nhìn lại vai
trò của mình
trong tiến
trình sụp đổ
của Liên Xô
cách đây 20
năm trong một
cuộc phỏng vấn
dành riêng cho
The Guardian.
Gorbachev.
Photo: Adrian
Dennis/AFP/Getty
Images
Các chính
khách hiếm khi
thừa nhận lỗi
lầm của mình,
nhưng Mikhail
Sergeyevich
Gorbachev thì
luôn thuộc một
đẳng cấp khác.
Cho nên không
có gì ngạc
nhiên, khi ông
nhìn lại quãng
thời gian sáu
năm đầy biến
động của mình
khi nắm quyền
lực tối cao
của Liên Xô,
ông sẵn sàng
nói đến những
sai lầm ông đã
phạm.
Trong
cuộc phỏng vấn
dành riêng cho
The Guardian,
ông đã nếu
đích danh ít
nhất năm sai
lầm. Những sai
lầm đó không
chỉ dẫn đến sự
suy sụp của
bản thân ông
cách đây 20
năm mà chúng
còn mang lại
sự sụp đổ của
Liên bang Xô
Viết và tạo
nên một nền
kinh tế tự do
nhưng bất kiểm
soát đã giúp
một vài người
Nga trở thành
tỷ phú trong
khi lại nhấn
chìm hàng
triệu người
khác xuống hố
nghèo khổ.
Ngày hôm
nay Gorbachev
đã thể hiện
với một hình
ảnh khoan
thai, thậm chí
tươi vui,
nhưng vẫn thấy
thấp thoáng
những cơn quặn
đau đắng cay,
đặc biệt khi
bàn đến Boris
Yeltsin, đối
thủ chính của
ông, hoặc khi
ông nói về
những kẻ đã âm
mưu đẩy ông
vào tình trạng
quản thúc tại
gia ở Crimea
trong cú đảo
chính hụt 20
năm trước.
“Họ muốn
khích bác để
đẩy tôi vào
cuộc đánh nhau
và thậm chí
vào cả cuộc
đấu súng để có
thể tiêu diệt
tôi.” ông
nói.
Khi được
hỏi về những
điều mà ông
cảm thấy hối
tiếc nhất, ông
trả lời ngay
không do dự: “Đó là
việc tôi nấn
ná quá lâu với
nỗ lực cải tổ
đảng Cộng
sản.” Lẽ
ra ông đã phải
từ chức vào
tháng Tư năm
1991, ông nói,
và đứng ra
thành lập một
đảng dân chủ
cải cách vì
những người
Cộng sản đã
tạo ra những
ngáng trở cho
mọi thay đổi
cần thiết.
Nhận định
này chắc chắn
sẽ rất hấp dẫn
đối với các
nhà sử học vì
đây là lần đầu
tiên Gorbachev
thừa nhận công
khai rằng ông
cần phải từ bỏ
đảng Cộng sản
vài tháng
trước cú đảo
chính tháng
Tám năm 1991.
Trong hồi ký
xuất bản năm
1995 Gorbachev
chưa nói tới
điều này.
Vào mùa
xuân năm 1991,
Gorbachev đã
bị mắc kẹt
giữa hai
khuynh hướng
quyền lực
khiến ông rất
khó xoay trở.
Một bên là phe
bảo thủ và
những kẻ phản
động trong
đảng cứ cố lật
ngược mọi
chính sách của
ông. Còn bên
kia là những
người tiến bộ
muốn ông thiết
lập một hệ
thống chính
trị đa đảng và
đưa đất nước
đi theo xu
hướng cải cách
thị trường.
Tình
trạng trở nên
cực điểm khi
diễn ra một
phiên họp của
Ủy ban Trung
ương đảng Cộng
sản vào tháng
Tư năm 1991.
Trong phiên
họp đó, một số
người đã đòi
phải tuyên bố
tình trạng
khẩn cấp và áp
đặt trở lại
chế độ kiểm
duyệt. Theo
hồi ký của ông
thì Gorbachev
đã phản ứng
lại rất gay
gắt: “Tôi đã
mỵ dân quá đủ
rồi. Tôi sẽ từ
chức.”
Trong
cuộc phỏng vấn
với The
Guardian, ông
giải thích
tường tận thêm
những gì đã
xảy ra: “Bộ chính
trị (cơ quan
quyết định cao
nhất trong ủy
ban trung
ương) đã triệu
tập một phiên
họp trong 3
giờ đồng hồ mà
không có tôi.
Sau đó tôi
biết được là
họ đã phê phán
tôi nhưng cuộc
thảo luận
chẳng đi đến
đâu. Ba giờ
đồng hồ sau họ
đến mời tôi
trở lại và yêu
cầu tôi rút
lại quyết định
từ chức. Trong
suốt thời gian
đó thì những
người ủng hộ
tôi trong ủy
ban trung ương
đã lập ra một
danh sách và
có hơn một
trăm người ký
tên đồng ý với
việc thành lập
một đảng
mới.”
Khi ủy
ban trung ương
nhóm họp trở
lại, những bức
xúc đã lắng
xuống và
Gorbachev đã
rút lại quyết
định từ chức
và cũng không
có ai muốn đưa
vấn đề này ra
biểu quyết.
Nhưng ngay cả
khi Gorbachev
từ chức khỏi
đảng thì ông
vẫn còn là
tổng thống của
Liên bang Xô
Viết. Trong
hồi kí ông
viết: “Đến hôm
nay tôi vẫn
thường băn
khoăn là phải
chăng tôi cứ
khăng khăng
phải từ chức
tổng bí thư
cho bằng được.
Một quyết định
như thế rất có
thể sẽ phù hợp
hơn cho bản
thân tôi.
Nhưng lúc đó
tôi lại cảm
thấy mình
không có quyền
“từ bỏ đảng”,
”Đảng đã cai
trị nước Nga
suốt từ năm
1917 và thật
khó cho bất kỳ
người dân nào
sống ở Nga,
đặc biệt là
các quan chức
đã có cả sự
nghiệp như là
một viên chức
của Đảng, lại
hình dung được
cảnh Đảng từ
bỏ quyền
lực.”
Nhưng hôm
nay, những
hoài nghi, lo
lắng này của
Gorbachev
không còn
nữa. “Bây giờ
thì tôi nghĩ
là đáng ra tôi
phải lợi dụng
ngay cơ hội đó
để thành lập
một đảng mới
và phải kiên
quyết từ bỏ
đảng Cộng sản
bằng được.
Đảng lúc đó đã
trở thành sự
kìm hãm tiến
trình cải cách
cho dù chính
Đảng đã khởi
xướng cải
cách. Nhưng
tất cả bọn họ
đều nghĩ là
cải cách chỉ
cần ở bề ngoài
thôi. Họ cho
rằng cứ sơn
phết cho đẹp ở
phía ngoài là
được, còn bên
trong thì vẫn
y nguyên sự
hỗn độn, rối
ren cũ kỹ.”
Điều hối
tiếc thứ hai,
ông nói, là
ông đã không
bắt tay cải tổ
Liên Xô và
trao thêm
quyền lực cho
15 nước cộng
hòa sớm hơn
nữa. Vào lúc
ông bắt đầu
nghĩ đến việc
hình thành một
liên bang lỏng
lẻo hơn khoảng
đầu năm 1991,
thì ba nước
vùng Baltic đã
tuyên bố độc
lập rồi. Và
máu đã đổ ở
Lithuania và
Azerbaijan
trong vùng
Caucasus. Dưới
sự lãnh đạo
đầy tham vọng
của Boris
Yeltsin, nước
Nga – nước
cộng hòa lớn
nhất trong
liên bang-
cũng đã trở
nên ghê gớm,
đòi hỏi phải
được kiểm soát
nhiều hơn ngân
sách của cả
Liên bang Xô
Viết. Một số
phân tích gia
hiện nay cho
rằng toàn bộ
hệ thống Xô
Viết lúc đó là
không thể cải
tổ được và bất
kỳ một sự thay
đổi nào cũng
đều sẽ dẫn đến
một tiến trình
chuyển đổi
ngày càng sâu
sắc hơn không
thể ngăn cản
được. Theo
những phân
tích như thế
thì việc
Gorbachev mất
quyền lực là
điều không thể
tránh khỏi.
Nhưng
Gorbachev vẫn
là người vui
vẻ, phần vì do
bản tính của
Gorbachev là
người rộng
lượng, có nhân
cách cao
thượng và ông
lại có một
cuộc sống gia
đình hạnh phúc
(cho đến tận
khi người vợ
Raisa
Maximovna của
ông qua đời vì
bệnh máu trắng
năm 1999). Sự
thua cuộc vẫn
không khiến
ông trở nên
cay cú hay
nghi kỵ. Ông
cho rằng mọi
vấn nạn chính
của Liên bang
Xô Viết vẫn
còn trong khả
năng giải
quyết cho tới
khi xảy ra
cuộc đảo chính
tháng Tám năm
1991 – biến cố
đã xô đẩy các
lực lượng đang
cạnh tranh với
nhau vào một
động lực mới.
Thời điểm
đó cũng là lúc
đảng Cộng sản
phải chuẩn bị
đưa ra dự thảo
một chương
trình mới vào
tháng 11 năm
1991. Quốc hội
trước đó cũng
đã thông qua
một “kế hoạch
chống khủng
hoảng” để
thúc đẩy các
cải cách kinh
tế. 12 nước
cộng hòa Xô
Viết còn lại
sau khi ba
nước Baltic
tách khỏi cũng
đã chấp nhận
các điều khoản
của một thỏa
ước trao thêm
quyền tự quyết
về kinh tế và
chính trị cho
họ trong khi
vẫn chấp nhận
phó thác vấn
đề quốc phòng
và ngoại giao
cho chính
quyền liên
bang. Bản thỏa
ước đó đã được
dự trù sẽ ký
kết vào ngày
20 tháng Tám.
“Tôi đã
phạm sai lầm ở
đây. Tôi đã đi
nghỉ phép. Nếu
không đi nghỉ
10 ngày có lẽ
tôi đã hoàn
tất…Tôi đã
chuẩn bị bay
đến Moscow để
ký bản thỏa
ước đó,” ông
nói. Nhưng
ngày 18 tháng
Tám một nhóm
người không
mời đã đến.
Tôi nhấc điện
thoại để hỏi
họ là ai và ai
đã phái họ
đến, nhưng
không có tín
hiệu gì. Điện
thoại đã bị
cắt.”
Lúc đó
Gorbachev đang
cùng với vợ và
gia đình của
cô con gái
Irina nghỉ tại
một biệt thự
của chính phủ
ở Foros bên bờ
Biển Đen. Toàn
khu nghỉ dưỡng
đã bị bao vây
canh gác suốt
ba ngày cho
tới khi cú đảo
chính bị dập
tắt bởi sự
kháng cự của
Yeltsin, sự
chia rẽ trong
quân đội và do
những bất hòa
nội bộ của
nhóm âm mưu
đảo chính gồm
hơn chục
người, đều là
các bộ trưởng
hoặc cán bộ
cao cấp của
Đảng.
Gorbachev
mạnh mẽ bác bỏ
các giả thuyết
cho rằng ông
đã bật đèn
xanh cho đảo
chính.“Người ta
vẫn nói một
cách sai lạc
rằng Gorbachev
vẫn giữ được
liên lạc và
tôi đã tổ chức
tất cả những
thứ đó. Họ bảo
Gorbachev đã
nghĩ rằng cuối
cùng ông ta
vẫn thắng bất
chấp mọi
chuyện xảy ra.
Thật là kỳ
cục, hoàn hoàn
kỳ cục,” ông
nói. “Những
người (đảo
chính) đó muốn
soán vị lãnh
đạo và muốn
duy trì hệ
thống cũ. Đó
là cái họ
muốn. Họ đòi
tôi viết một
bản thông báo
từ nhiệm chức
vụ tổng thống
vì lý do sức
khỏe.”
Raisa
Maximovna đã
ghi nhật ký
suốt những
ngày họ bị
quản thúc.
Trong nhật ký
bà viết rằng
Gorbachev cảnh
cáo những cảnh
vệ là ông sẽ
sử dụng “những
giải pháp cực
đoan” nếu
đường dây liên
lạc với thế
giới bên ngoài
không được nối
lại.
Đây chỉ
là đòn gió,
Gorbachev bảo
tôi thế. “Đó là
một phần trong
kế sách của
tôi…Tôi chỉ
muốn gây áp
lực với họ
đồng thời cũng
muốn tránh
việc khiêu
khích họ…Những
giải pháp cực
đoan của tôi
chỉ là về
ngoại giao và
chính trị
thôi. Lúc đó
tôi có đủ khả
năng qua mặt
họ. Nhưng nếu
không có những
hành động của
nhân dân trên
Moscow thì
chắc vị thế
của tôi đã bị
treo lơ lửng
trên không
rồi. Nhân dân
ở Moscow lúc
đó đã phản đối
đảo chính. Họ
đã được
Yeltsin dẫn
dắt và đó là
lý do vì sao
chúng ta phải
công nhận và
trao lại công
lao xứng đáng
cho Yeltsin.
Ông ta đã hành
động đúng.”
Là một
trong những
nhà báo của
The Guardian
có mặt tại
Moscow suốt
thời gian diễn
ra đảo chính,
tôi nhắc lại
cho Gorbachev
rằng lời kêu
gọi tổng đình
công của
Yeltsin đã
không được
hưởng ứng và
nhiều người
Nga đã thất
vọng và có cảm
giác là cuộc
đảo chính sẽ
thành công.
Thế hệ già hơn
vẫn nhớ rõ
những đồng chí
cứng rắn đã dễ
dàng truất
ngôi
Khrushchev như
thế nào và sau
đó đã đưa đến
một thời kỳ
giải trừ
Stalin hóa cho
đến khi kết
thúc vào năm
1964. Tôi có
hỏi Gorbachev
điều gì có thể
xảy ra nếu
những người âm
mưu đảo chính
cho bắt giam
cả Yeltsin lẫn
Gorbachev ngay
từ đầu. Liệu
họ có thành
công không?
Vị cựu
lãnh đạo Xô
Viết bảo rằng
những câu hỏi
giả định thì
không có mấy
giá trị. Tương
quan lực lượng
lúc đó đã ở
tình trạng là
cuộc đảo chính
sẽ bị dập tắt
bất kể những
kẻ âm mưu đảo
chính hành
động như thế
nào. Những
người âm mưu
đảo chính đã
bị lúng túng
khi gặp sự
kháng cự và từ
chối đề nghị
từ nhiệm tổng
thống của
Gorbachev. Ông
còn chỉ ra
rằng các lực
lượng đặc biệt
đã trở nên bất
tuân thượng
cấp và nổi
loạn khi bị ra
lệnh tấn công
Nhà Trắng (tòa
nhà Xô Viết
Tối cao - quốc
hội của Nga.
ND)-nơi
Yeltsin đang
được hàng ngàn
người ủng hộ
bao bọc.
Khi
Gorbachev liệt
kê những thành
quả đạt được
mà ông rất đỗi
tự hào, ông
bắt đầu bằng
một từ: “Perestroika.”
Có nghĩa
là tái cấu
trúc,
perestroika là
một chương
trình cải cách
toàn bộ hệ
thống kinh tế
và chính trị
mà Gorbachev
đã cho khởi
động không lâu
sau khi ông
lên nắm quyền
vào tháng Ba
năm 1985.
Nhưng
perestroika
cũng liên quan
đến tái cấu
trúc quan hệ
quốc tế dựa
trên việc giải
trừ vũ khí
nguyên tử, từ
bỏ chính sách
can thiệp bằng
vũ lực ở nước
ngoài và sự
thừa nhận các
siêu cường
cùng tồn tại
trong một thế
giới tương
thuộc lẫn
nhau. Không
một quốc gia
nào là ốc đảo
hoặc có thể
đơn phương
hành động.
Chính
chính sách
không can
thiệp mới của
Xô Viết đã tạo
điều kiện để
các quốc gia
Đông Âu có các
thay đổi chế
độ bằng các
cách ôn hòa. “Những gì
chúng tôi đã
làm ở khuôn
khổ trong nước
và trên đấu
trường quốc tế
là vô cùng
quan trọng. Nó
đã đặt ra một
lộ trình để
kết thúc chiến
tranh lạnh,
đưa đến một
trật tự mới
cho thế giới
và, dù còn
nhiều điều
chưa tốt, đã
tạo ra một
phong trào
tiệm tiến
thoát khỏi nhà
nước toàn trị
để hướng đến
thể chế dân
chủ.”
Nhưng
Gorbachev vẫn
chưa bao giờ
thấy dễ chịu
với chín năm
cầm quyền của
Yeltsin mà ông
cho là thời kỳ
hỗn loạn. Ông
cũng không
đồng ý với
hiệp ước của
Yeltsin với
các lãnh đạo
của Ukraine và
Belarus nhằm
tuyên bố khai
tử Liên Xô vào
tháng 12 năm
1991. Đáng ra
ông đã phải
loại Yeltsin
ra khỏi cuộc
chơi nhiều năm
trước khi
Yeltsin trở
thành một đối
thủ trực tiếp.“Có lẽ
tôi đã đối xử
với Yeltsin
quá dân chủ và
tự do. Lẽ ra
tôi nên phái
Yeltsin đi làm
đại sứ ở Anh
hoặc ở một cựu
thuộc địa của
Anh nào đó,” ông
nói.
Ông khen
ngợi Putin cho
giai đoạn từ
lúc bắt đầu
vãn hồi ổn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét