Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

DÊ RỪNG

Dê Rừng, là tên, vợ Luck đặt cho hắn. Suốt ngày lang thang trên sa mạc, quanh quẩn bên đàn dê, ôm bế những con non, vuốt ve những con già, nên cái mùi dê nó ám vào bộ quần áo mặc lưu cữu trên người.  Vợ Luck, lo cơm nước cho cả nhà, một chồng và hai con gái. Bếp ở góc lều, không có chỗ thoát khói, nên bao nhiêu khói nó ám vào váy và nửa người ở trần của thị. Tối đến, khi lửa đã tắt và con đã ngủ, trong cái lều tối om, Luck mò vào với vợ làm món "Dê hun khói", lần nào cũng thế, nhưng vợ chồng Luck vẫn thấy ham, cứ món cũ mà làm, không thèm cải tiến, riết cũng thành công thức. 
       Hồi đầu năm, Luck được nhét vào tay khẩu súng và được đẩy đến đây. Đã sáu tháng rồi, xa đàn dê, xa vợ xa con. Đêm nay, ngồi đây khi chờ đến lượt, tay cầm tấm thẻ cho những người lính như hắn được vào với con đàn bà nào đấy ở khúc hào được che chắn trong khoảng hơn 2 thước, trên cũng có tấm bạt làm mái, dưới có lót Pông Xô. Đó là nơi làm giảm sự căng thẳng sinh lý và giải thoát cho lính khỏi sự thèm khát đàn bà. 
        Mân mê cái tích kê bằng miếng da, có gắn con diều hâu sắt, đã nhũn ra vì qua tay và thấm mồ hôi nhiều người, Luck bần thần nhớ đén vợ, nhớ những cử chỉ âu yếm lần nào cũng thế của hai người, và sự hăng hái của hắn đã làm cho vợ hắn đặt tên cho hắn là Dê Rừng… Thèm điếu thuốc, nhưng chợt nhớ đến lệnh "Tuyệt đối cấm lửa", Luck lan man suy nghĩ thì có tiếng loạt soạt, thằng lính vào trước hắn, đã vén màn chui ra, buông một tiếng cộc lốc: - Vào đi! Luck chui vào cái chỗ thằng lính vừa ra, trong lều tối như hũ nút. Ngay cửa, đụng vào dôi chân trần của một người nằm sẵn. Luck né sang bên và cởi hết quần áo trên người, hắn đã thấy cái mùi quen thuộc, cái mùi gây gây của đàn bà, thoảng mùi dầu thơm rẻ tiền, hăng hăng mùi hành. Hắn vừa định trùm lên người mụ đàn bà thì bị mụ này ngăn lại, và trong chớp mắt, cái vật nóng hổi của hắn đã bị trùm đầu và chỉ một cái tuốt thành thục, bao cao xu đã được trùm đến tận gốc, như một nạn nhân bị bắt cóc. Khi hắn ngả người xuống thì bị ngay cái đầu gối của mụ ta chèn ngay vào bụng. Ả này chỉ duỗi một chân, còn chân kia co lại và chống lên, tạo một khe hẹp, tuy thế hắn vẫn lách được vào, không khó khăn gì lắm. Chừng nửa phút sau, hắn tạm ngừng và vơ tất cả quần áo hắn vừa cởi ra, nhét xuống dưới, kê cao mông mụ ta lên. Trước khi vào hiệp chính, hắn lấy tay mò mẫm tìm đích, và sốn sang khi thấy nhẵn thín, y như của trẻ con. Thây kệ, trẻ con, người lớn gì bây giờ cũng là của hắn. Hắn như con ếch chồm lên liên tục, xứng danh vợ Luck đã dành cho hắn, Dê Rừng mải mê với những công thức đã quen. Không biết bao lâu sau, Dê Rừng đã nằm bẹp trên bụng người đàn bà, với cái "cuống" đã mềm nhũn và đang được ép nhè, từ từ tuột ra. Cũng vẫn đôi bàn tay lanh lẹ, mụ đã kéo tuột cái "bao bố bắt cóc" ra, bỏ vào cái túi ny lông đã có sẵn một bao cao xu trong đó. Mụ lấy ra một cái khăn và lau khô cho Luck. Tiếng người bên ngoài thúc dục: - Lâu thế mày? 
        
         Luck vén cửa lều loạng choạng chui ra, hai tay ôm nguyên đống quần áo, trong lòng hắn hoang mang nghĩ đến cô vợ ở quê… Cũng cái thói quen chân co chân duỗi. Cũng cái núm vú bên trái to gần gấp đôi bên phải và nhất là… nhất là sự nhẵn thín như la của trẻ con, tuy đã hai lần sinh nở?… Luck thấy đau quặn ở bụng dưới như vừa bị đá vào đấy, hắn rùng mình, ôm bụng rên rỉ, cất lên câu hỏi, hỏi mà không biết hỏi ai: - Sao thế này? Sao lại thế này? 
        Một giọt nước mắt rơi xuống… 
                                                                                  Haling 82

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét