Bài đăng phổ biến

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016



LẠM BÀN MỘT PHÍA VỀ PHONG TRÀO CỘNG SẢN Ở VIỆT NAM

Dưới chế độ Phong Kiến chỉ có phe phái quý tộc này chống phe phái quý tộc nọ. Thời Bắc Thuộc thì có các phong trào yêu nước nổi lên chống chế độ nô lệ tàn ác. Đến thời đại Thực dân xâm lược, mới thêm những phong trào Cần Vương, phò Triều Đình chống ngoại xâm. Hàm Nghi, Duy Tân, Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám v.v...Rồi các phong trào yêu nước của các sĩ phu, trí thức kêu gọi dân chúng đứng lên cứu nước mà điển hình là Quốc Dân Đảng.
Tất cả đều chưa thành công. Bẵng đi một dạo, vào đầu thập kỷ thứ tư, thế kỷ hai mươi, Việt Minh ra đời. Những người chủ trương Việt Minh sau một thời gian dài phục kích, đã phát động dân chúng vùng lên đúng lúc kịp thời với tình hình trong nước và thế giới. Phải công nhận Việt Minh đã có những bộ óc lãnh đạo nhậy bén biết chớp thời cơ làm nên sự nghiệp. Nhân dân Việt Nam bắt đầu biết đến những cái tên Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Hoàng Quốc Viêt... và riêng tôi biết được anh thợ nhà in Lê Văn Tân mà chúng tôi quen gọi là Ninh To Đầu bây giờ là Trần Đăng Ninh, Việt Minh gộc.

Nói ta đã giành được chính quyền từ tay Nhật Pháp, cũng có phần đúng, nhưng chưa đúng hẳn. Thời gian đó ở Việt Nam thì Pháp đã bị Nhật hất cẳng từ lâu, còn Nhật cũng vừa phải đầu hàng chịu thua trong Thế Chiến thứ hai. Một vài trận đụng độ với Nhật chỉ như tát nước theo mưa. Đánh làm gì cái anh đã “bó dáo quy hàng”, đang chờ giải giáp. Nhưng làm thế vẫn được tiếng là đánh Nhật giành chính quyền. Thực ra chỉ do biểu tình mà giành chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim, một chính quyền của những người Việt theo phái Bảo Hoàng, vì trên tất cả còn Hoàng Đế Bảo Đại. Lúc này ông Vua cuối của Triều Nguyễn chỉ là cái cớ để các ông Việt Minh dương cao chiêu bài chống Phong Kiến.

Cướp được chính quyền đem lại danh tiếng kép cho cách mạng là thắng cả Đế Quốc lẫn Phong Kiến. Người dân thì được tiếng thoát khỏi kiếp nô lệ, được làm chủ đất nước là thỏa mãn nguyện vọng rồi, không để tâm đến bất kỳ lý do cách mạng sâu xa nào? Chỉ còn các ông Cách mạng Quốc Gia là cay như ngậm ớt, đã để mất miếng ăn đến tận mồm. Nhân đây phải nói tới cái khéo của ông Hồ Chí Minh khi đã cất vó gọn cả thù trong giặc ngoài, Ông dành cả hàng trăm ghế Quốc Hội để mời các phe phái chống đối vào ngồi. (Nói xin lỗi, bố thằng nào dám ngồi vào ghế nóng?).
Dù cho mới độc lập được mấy ngày, tuyên bố độc lập ngày 2 tháng 9 thì ngày 23 cùng tháng đã phải nổ súng kháng chiến tại Nam Bộ. Nhưng nhân dân đã cảm thấy hạnh phúc khi được Việt Minh chụp lên đầu mình Vòng Nguyệt Quế đầy vinh quang của dân một nước Tự do Độc lập. Nhân dân càng thêm yêu kính Già Hồ và những Đồng Chí của ông, càng thêm yêu quý Việt Minh. Một lòng một dạ theo Việt Minh, cùng đánh Pháp. Một cuộc  chiến gay go và gian khổ kéo dài 9 năm. Chiến thắng liên tiếp, theo những giọng hò vang lên trên các nẻo đường Kháng chiến. Nhân dân Việt Nam đã dành một lòng tin tuyệt đối vào những người lãnh đạo cách mạng. Thứ lòng tin mà bây giờ Đảng không làm thế nào có được.

Thời gian này dân chúng Việt Nam cũng đã lờ mờ biết Cụ Hồ là Nguyễn Ái Quốc và Việt Minh là cộng sản, nhưng dù là ai thì cũng là người có thể tin và theo được. Cụ Hồ và các đồng chí của mình đã dành được sự tin tưởng của lòng dân chính vì tinh thần chí công vô tư và sự hết lòng vì dân. Cuộc sống của những người lãnh đạo nằm ngay trong cuộc sống của dân chúng. Dân thấy rằng, đây là những người chung manh quần tấm áo với mình, rau cháo cùng nhau đánh giặc.

Bước sang Cách Mạng Dân Chủ, dân giật mình vì đã thấy có gì khang khác. Nhưng nhờ khẩu hiệu Dân cày có ruộng, Ruộng đất về tay dân cày... Các Đội cải cách đã chiếm đựoc thế thượng phong. Địa chủ, Phú Nông sụp đổ hàng loạt. Các cốt cán như ngựa hoang được tháo hàm thiếc. Lồng lộn tung hoành, máu mủ ruột thịt là điều hoang tưởng. Lúc này là lúc Nhất Đội Nhì Trời. Sự lộng hành lên tới đỉnh điểm khi Hồ Chủ Tịch (không biết có nghe Cố Vấn Tàu xúi bẩy không?) đem Bà Nguyễn Thị Năm ra bắn. Hành động này chứng tỏ quan điểm cách mạng đã thổ phỉ hóa. Bắn một người đã cống hiến cho mình ngót nghìn lượng vàng và đã nuôi hàng trung đoàn quân cả tháng trời trong trang trại của họ, thì hỏi còn gì dã man hơn? vô đạo hơn? Vì mục đích gì chăng nữa, cũng không thể thanh minh được? Đạo lý Việt Nam không thể nào như thế?

Đảng sở dĩ được dân tin yêu, trước tiên vì Đảng có một lãnh tụ với nhân cách khó so sánh, có một đội ngũ đảng viên một lòng, một dạ vì dân, chưa phân chia bè cánh, chưa có phe nhóm với những lợi ích riêng. Điều này càng ngày càng bị Đảng đánh mất. Nào là Chu Văn Tấn, Hoàng Văn Hoan, rồi đến Đặng Kim Giang, Lê Liêm, Lê Trọng Nghĩa, Đỗ Đức Kiên v.v... Hết nhóm này đến phe khác bị bỏ tù, bị xử lý nội bộ. Phe theo Liên Xô xét lại, phe theo Trung Quốc giáo điều, thậm chí đến Hồ Chí Minh, đến Võ Nguyên Giáp cũng bị vô hiệu hóa, thì hết chỗ nói...Hiếm có một Nguyên Hồng dám đứng lên nói trước Hội Nghị chống Nhân Văn Giai Phẩm; “Ồng đéo chơi với chúng mày nữa...Ông về rừng đây!”
Những người một thời khoác áo đầy tớ của dân đã trút bỏ lớp ngụy trang, càng lộ dần tác phong quan liêu, quan cách, rồi càng ngày càng tha hóa vì tham nhũng.
Phải nói thẳng tham nhũng chỉ có đất hoành hành ở các tầng lớp cán bộ, những quan cách mạng, thằng dân không làm được điều này. Theo quy luật làm cán bộ trước tiên phải là đảng viên, mà đã ngồi ở ghế quan thì mới có điều kiện tham ô, trở thành “Tham quan, Ô lại”, móc túi dân và móc túi nhau, 100% là đảng viên. Chính quyền từ Xã trở lên cũng đã có quan có lại, dân đụng vào đâu cũng bị hành là chính. Đảng viên tham nhũng, nên có nói là Đảng tham nhũng cũng chỉ là dị âm đồng nghĩa.
Tình hình đất nước bây giờ cứ như một Xã Hội Đen, từ lặng lẽ móc ruột đến ồn ào đàn áp. Đám Xã Hội Đen nó học cách hành xử của lực lượng An Ninh, hay Công An làm kiểu xá hội đen thì cũng thế.

Hàng trăm hộ dân bỏ tiền mua nhà, rồi bỗng dưng một ngày Ngân Hàng đòi xiết nợ, tống dân ra khỏi nhà mà chính quyền lặng thinh vô cảm thì đến chó cũng không chịu được nữa là người? Hàng trăm hộ dân trên có thể kéo đến phá tan cái Ngân Hàng đó hay đốt tan hoang nó cũng chỉ là chống nội xâm mà thôi.
Dân chơi “hụi”, thì chính quyền cho là hoạt động dân sự, không can thiệp. Đúng! Nhưng khi nó cướp tiền người ta rồi bỏ trốn là công khai ăn cướp, là phạm pháp hình sự, tại sao chính quyền lại tránh né không can thiệp? Loại người nào đang cầm quyền đây? Pháp luật nào đây?
Về phía chính phủ thì hình như mọi dự án đều phải tính đến phí bôi trơn, tiền lại quả và cái đọng lại trong túi quan là bao nhiêu? Quyết sách thì từ vi mô đến vĩ mô đều không có một trật tự, một logic nào. Cả nước thiếu hàng vạn cầu dân sinh, thì lại đi lo đường sắt trên cao? Dân cứ bám dây treo mình vượt suối vì làm cầu chỉ lo được cho dân chứ không “lo” được cho quan, nên quan còn để đấy coi đã.

Đã từng cướp chính quyền bằng biểu tình, nên Đảng này không ưa gì biểu tình. Đành rằng thế, nhưng trong Hiến Pháp có quy định Dân được quyền Biểu tình. Vì vậy chống biểu tình của dân là chống lại Hiến Pháp và phải bị truy tố trước Pháp luật. Hỏi Đảng có đồng ý thế không?
Quy cho người biểu tình là do Việt Tân xúi dục, mà Việt Tân bị coi là lực lượng phản động... Hành động này có phải là quy cho dân là sâu bọ để có cớ xịt thuốc? Thủ đoạn này là Đen hay Đỏ hả các đồng chí?
Đối với mọi hành động và phát ngôn của Trung Quốc hiện nay, thì Đảng hết sức tránh không gọi đích danh, tìm mọi cách nói trẹo đi để giữ hòa khí. Ngày xưa vườn không nhà trống thì với giặc “còn cái lai quần cũng đánh”. Bây giờ đất nước đã có một số công trình “phải bảo vệ thành quả” nên có cởi truồng cũng cố né tránh. Đó là sự khôn khéo của đảng mà ông Tổng Bí Thư đã có lần hỏi cử tri: “Liệu không giữ được hòa bình thì ta có thể có đại hội XII thành công đến thế?” Thật là rõ ý đồ!

Vòng Nguyệt Quế trên đầu dân tộc mà lớp đồng chí tiền thân của Đảng đã đem lại cho dân, từ lâu nó không được các đồng chí kế tục hiện nay quan tâm chăm sóc, để khô héo, thối rũ... nước bẩn từ đó nhểu ra chẩy đầy mặt dân tộc, thì người ta sẽ phải gỡ bỏ nó, để cho cái mặt mình được sạch. Đơn giản thế, chứ đâu phải là cố tình chống Đảng.

HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH, là một khẩu hiệu vận động toàn dân làm theo, vì sự nghiếp này là của toàn dân. Đừng hạn chế chỉ là sự nghiệp của Đảng. Hơn 95 triệu dân, chỉ có hơn 4,5 triệu đảng viên cộng sản thì các đồng chí mới chỉ là 1/20 của dân tộc. Nếu mỗi đảng viên làm việc bằng hai thì cũng chỉ mới bằng 1/10 mà thôi. Hơn 1 triệu liệt sĩ, thử hỏi trong đó có bao nhiêu đảng viên? Hơn 300.000 liệt sĩ chưa tìm thấy hài cốt hỏi tỷ lệ đảng viên trong đó? Vì vậy phải nói sự nghiệp cách mạng này phải là sự nghiệp của toàn dân.
Sự nghiệp của Đảng là lãnh đạo toàn dân cướp chính quyền năm 1945, và chỉ đạo tịch thu vô điều kiện tài sản, nhà cửa, đất đai của những người vắng mặt ở Hà Nội năm 1954, cũng như năm 1975 ở Sài Gòn. Nhứng người bị tịch thu của cải đều mang tên chung là “Vượt biên” hay “Di tản” và đều có lý lịch là Mỹ Ngụy hay phản động.
Hiện nay Đảng duy trì một bộ máy thừa bên cạnh bộ máy chính quyền và lo mọi cách để dân chúng đóng góp càng nhiều càng tốt.
Có năng lực sao không nắm luôn và điều hành chính quyền mà lại thích làm cố vấn, làm “Thái Thượng Hoàng”, cho thêm tốn kém công quỹ?

Cụ Hồ nằm trong Lăng còn là hình tượng tôn nghiêm của dân tộc ta nữa hay không? cũng chính là do các đồng chí đảng viên hiện nay có bảo vệ được hay không? Người ta tẩm ướp thi hài Hồ Chủ Tịch với ý định giữ lâu dài hình ảnh lãnh tụ trong dân. Đây là “Xá Lỵ” một vị thánh của dân tộc. Các đồng chí đừng để mất ý nghĩa ấy mà chỉ còn là một cái xác ướp đơn thuần.
Những cái thiếu và yếu của Phong trào Cộng Sản Việt Nam là thiếu một lãnh tụ xứng đáng, thiếu một bộ tham mưu nhậy bén với thời cuộc và đảng viên thì phẩm chất càng ngày càng suy yếu, càng mất lòng tin trong dân , vì dân không thấy ở họ sự chí công vô tư và một lòng vì dân nữa.

Thực tế phong trào cộng sản ở trên thế giới hay ở Việt Nam, với thời gian tồn tại đã tỏ ra một lực lượng không dễ đánh đổ. Họ chỉ tự đổ khi họ làm mất lòng tin trong dân chúng, và tự tay đấm vào mặt mình mà thôi. Giữ được điều 4 Hiến Pháp (duy ý chí), hay gỡ bỏ nó tùy thuộc vào hành động của các đồng chí trong Đảng hiện nay và sau này. 
Lo cho Đảng mạnh lên hay yếu đi, cái chính là nhiệm vụ của các đồng chí. Trong tình hình nhiếu nhương hiện nay, hố sâu giàu nghèo càng khác biệt. Tư sản, Địa chủ mới mọc lên như nấm. Cộng Hòa chỉ còn hình thức, Dân chủ đã bị khai trừ. Xã Hội Chủ Nghĩa chỉ còn cái định hướng, nhưng cũng rất mong manh, vì theo những hiệp ước đã ký với phe Tư Bản thì đâu còn điều kiện nghênh ngang vác những tàn dư XHCN mà đi giữa đường được. Phải chuyển hóa thôi.
Dân chỉ mong Đảng gỡ bỏ cho dân mối lo nơm nớp là Việt Nam một ngày nào đó sẽ lâm vào tình cảnh một Quốc Gia Vỡ Nợ. Cũng đừng chấp nhận để ngoại bang lường gạt, dắt mũi. Vì Đảng nghe theo lường gạt, đồng nghĩa với dân tộc ta bị dắt mũi. Suốt thời đại phong kiến, Việt Nam chưa một lần bị phỉnh phờ lôi kéo. Bây giờ cộng sản với nhau mà cứ luôn bị người ta ngồi lên đầu lên cổ thì đau xót lắm. Học tập Cụ Hồ trước tiên phải nhập tâm câu: KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO!

Trung ngôn, nghịch nhĩ. Thói đời là vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét