LỌ
MỌ...
Thế
là tôi lại mò dậy. mới 03 giờ sáng, chẳng nhẽ ngồi không cho muỗi nó tuồn Zika
vào người, bèn mò ra cái vi tính ngay đầu giường, không đến 3 bước chân, Không
giống các cháu tuổi teen, game của tôi chỉ một thứ Microsof Office Word.
Tôi
là giống đa sự, chuyện vặt của tôi nhiều vô kể. Cũng vì thế mà năm 1950 tôi quyết
rời cái Phòng Tài Chính Ủy Ban Hành Chính Kháng Chiến Hà Nội.
Tôi
là kế toán cho Quỹ Nội Bộ, với khoản thu thường đơn giản một cục, còn chi thì
không giống ai. Ví dụ như cái bảng lương của Đội Biệt Động Thành mà tôi chỉ duy
nhất biết cái tên Tạ Đình Đề còn toàn con số thay cho tên người... Giá như tham
nhũng ngày nay vớ được trường hợp này thì tha hồ nhờn mép. Bạn bè toàn các ông
công chức cũ, lọm khọm, bạn vong niên, trong đó có ông Bác Ruột của tôi. Dân trẻ
nó ở các phòng khác. Cụ Trưởng Phòng của tôi là cụ Lều Thọ Đăng. Ông Chủ tịch của
tôi là ông Khuất Duy Tiến. Khi chuyển về đây tôi đã là Kế toán Trưỏng một ngành
trong Nam Hưng Công Ty (Kinh Tài Liên Khu Ủy III) nên tôi được xếp ngay vào bậc
lương Cán Sự 5. Tôi rũ áo xin đi chỉ vì thích bay nhẩy nên đánh rơi một lúc 7 bậc
lương (kể cả 2 bậc tá sự) để bắt đầu lại từ anh binh nhì. Khi đó chỉ thấy cuộc
sống mới nó vui, nó hấp dẫn, cuối đời mới biết thế nào là một bậc lương? Trầy vẩy
ra, không kể cống hiến còn phải được lòng ông nọ bà kia, rồi phải đủ niên hạn mới
lên được một bậc lương. Vứt đi một lúc 7 bậc lương thì Công tử Bạc Liêu đốt tiền
soi sáng cũng chẳng là cái thá gì?
Thế
là năm 1949 tôi là cán sự 5 đang chuẩn bị thi lên Tham Sự 1 (chuyên viên 1), 10
năm sau khi chuyển ngành ra Vô Tuyến Truyền Hình (năm 1981) tôi được xếp Cán sự
6. Về già mới thốt được ra: Ô hô! Ai Tai! Một tai nạn giao thông trên đường đời
mà lỗi không thể quy cho ai? Vì nó hoàn toàn tự nguyện.
Như
trên đã nói, chuyện lặt vặt thì tôi nhiều vô kể. cũng có ít chuyện phiếm, nhưng
hầu hết là người thực việc thực. Nhà Văn thì người ta kể theo một kiểu khác, trước
tiên là phải có “tính Đảng” rồi Dân tộc, Khoa học, Đại Chúng, vì giai cấp công
nông v.v... Tôi thì gặp gì kể nấy, có những chuyện mất lập trường Tuyên Giáo chứ
Nhân văn thì không thể thiếu vì tôi vốn yêu đời, yêu người. Những nhân vật
trong chuyện của tôi thẩy đều là những người tôi yêu, nhưng theo cái kiểu riêng.
Chuyện của tôi có cái gốc thật, hay từ cái gốc thật đều cố gắng giữ tên người,
vì đây là kiểu tuyên dương đối với người đó theo suy nghĩ của tôi.
Mỗi
truyện tôi sẽ cố gắng viết thật ngắn. Khi mang bút danh LinhGia viết trên Blog
Yahoo 360 tôi đã tiết kiệm chữ đến mức có thể, nhưng xem ra anh Facebook, người
ta không thích đọc dài, nên tôi sẽ dè sẻn thêm nữa.
Con
tằm rút ruột nhả tơ còn Nam Hà chỉ nhả mạng nhện. Tôi viết để tôi ôn lại chuyện
cũ của đời mình, nếu mang lại niềm vui nho nhỏ cho một ai đó thì đã là một niềm
vinh hạnh. Tôi viết còn để con cháu tôi nó biết ông cha nó vốn là một diễn viên
mà bây giờ đã hết vai diễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét