Bài đăng phổ biến

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016



VỆ TÚM một chuyện thiếu lập trường.

Hàng năm, vào dịp 20 tháng 3. anh em Cựu Chiến Binh Trung Đoàn 66 (Ký Con) đều họp mặt để kỷ niệm ngày thành lập Trung Đoàn (20/3/1947). Năm nay Bộ Tư Lệnh Địa Phương Hà Đông đăng cai, anh em kéo vào Thị Xã Hà Đông bù khú.

Tất San lên đọc thơ mình và thơ Tất Vinh, Nam Hà kể chuyện về kiểu chào “Mèo rửa mặt” của lính Ký Con... Một góc Hội Trường, đám đông các cụ ông, cụ bà đang cười ồn ã về câu chuyện của Bà Lân, một nữ quân báo kể lại chuyện võ tay không...



... Sau cái lần mò vào màn mình ở đình Tứ Kỳ, bị mình “đập muỗi” cảnh cáo mà chứng nào tật ấy, lão ấy vẫn không chừa. Lần này lấy cớ kiểm tra hành quân, lão ấy tiến sát lại mình sửa vòng ngụy trang, nhưng... lại cứ cù cái ấy vào hông mình. Giận quá, mình quờ tay ra sau, ngửa bàn tay và tóm gọn cả cụm, xoay người lại, vặn tay nửa vòng, thế là...uỵch, lão ấy lăn đùng ra. Mình nhanh trí hô lên: Trung Đội Trưởng trúng gió rồi, ai có dầu Nhị Thiên Đường đưa đây nào. Mấy người mang lại, mình cứ thế dốc ra tay, xoa vào chỗ đau không được vì chỗ ấy là vùng kiêng kỵ, đành cứ hai lỗ mũi, hai bên thái dương và gáy mà xoa lia lịa. Lão ấy rên ư ử nhưng không dám nói gì?



Mãi đến sau này khi đã lên tướng rồi, không biết ông ấy có kể với ai không? Riêng với mình thì không dám kể với chồng sợ ông ấy hốt, mà kể với con cháu thì sợ chúng nó cười. Bây giờ gặp lại đồng đội xưa mới vui miệng lộ bí mật và cũng để chứng minh cho các đằng ấy biết, tớ là Vệ Túm chính hiệu, còn các cậu thì chỉ túm được cái ống quần.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét