VIỆT HỒNG
- Cắt !
- Nghỉ tại chỗ, đạo diễn làm việc diễn xuất với nhân vật, Tiếng eo xèo chỗ này chỗ nọ nổi lên: Không biết phải quay đến mấy đúp nữa đây. Không khéo hết đêm... Tôi đến bên Việt Hồng, anh đang ngồi rũ ra thất vọng. – “ Cậu phải quên cái tư duy “Cả Đợt” đi, cậu là một tên ác ôn, tuy sợ hãi nhưng vẫn nham hiểm... Không thể đánh rơi nắm cơm rồi vồ lại như vồ ếch vậy!” Cả Đợt là nhân vật Việt Hồng thưòng thủ vai trong các đêm lửa trại trong rừng, từng làm anh em cười thoải mái.
Việt Hồng hứa với tôi, anh sẽ làm được, chỉ một lần quay nữa thôi. Quả nhiên Đúp này lấy được, cả đoàn Phim Đất Bằng thở phào.
Có tin đồn đến tai lãnh đạo Trung Tâm Nghe Nhìn là đạo diễn Nam Hà đưa mấy người bạn không biết diễn xuất vào làm phim... Tôi có mời Thế Dương Câu Lạc Bộ Lao Động Hà Nội, người từng chỉ đạo phong trào ở các xí nghiệp thành phố và Việt Hồng, cán bộ Bộ Thương Binh Xã Hội vừa nghỉ hưu, vào hai nhân vật của phim, với nhã ý để lại hai kỷ niệm với hai ông bạn.
Khổ nỗi, Việt Hồng, một cây cù trong các đêm lửa trại, hoàn toàn không đáp ứng được nhân vật trong kịch bản, tôi đành xác định chỉ đạo diễn xuất cho từng cảnh. May thay số lần xuất hiện của Việt Hồng cũng ít và ngắn. Sắp hết rồi.
Việt Hồng, những năm năm mươi cùng sinh hoạt với tôi trong Câu Lạc Bộ Phòng Tham Mưu, Đại Đoàn 304. Anh là cần vụ kiêm vệ sĩ cho Đại Tá Hoàng Minh Thảo, Đại Đoàn Trưởng. Hai người cưỡi ngựa đi cạnh nhau thì trông Việt Hồng oách hơn Đại Tá. Bên hông anh luôn kè kè khẩu Colt 45 của anh Thảo. Việt Hồng vừa là giám mã vừa quản luôn con ngựa sắt Sterling của thủ trưởng. Tưởng không có gì thay đổi thì khi vào Chiến Dịch Thượng Lào, Trung Đoàn 66 tấn công Đồn Noọng Hét lấy được một xe Jeep Willys mầu đỏ. Chiếc xe hỏng một lốp sau, không hề gì, Việt Hồng chạy mấy chuyến chở muối lên cho bộ đội là đã trở thành tay lái lụa. Chiếc xe sau đó đã được sửa chữa hoàn chỉnh và chính Việt Hồng đã cầm lái đưa chính ủy Lê Chưởng từ mặt trận về hậu phương. Ông Chưởng kể lại: “Miềng phải ca hát luôn miệng, kẻo hắn buồn ngủ mà đưa miềng xuống vực!”. Kể ra thì cả Chính Ủy đến lái xe đều là những người dũng cảm, vì sau đó một người dám cầm lái và một người dám ngồi cạnh từ khu tư đi họp Việt Bắc.
Bẵng đi một thời gian, sau hòa bình lập lại, báo chí đưa tin các cuộc diễu hành quanh Hồ Hoàn Kiếm, có chụp ảnh Việt Hồng, anh đứng một chân trên yên xe mô tô, dang hai tay làm con chim hòa bình. Hình ảnh cuốn hút và là nỗi mơ thầm của nhiều trái tim các cô gái vùng mới giải phóng. Sau đó tiếp tin anh cùng đoàn mô tô Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tham dự đại hội khỏe quân đội các nước Xã Hội Chủ Nghĩa ở Tiếp khắc. Anh không về được nhất nhưng lại nổi tiếng vì chiếc xe chết máy được Việt Hồng đẩy chạy bộ về đích vào tốp 10.
Tôi đã đơn giản tin vào sự tài hoa của anh để mời anh tham gia đóng phim, nhưng hỡi ôi, sự nghiệp suýt tiêu ma cả hai thằng.
Sau vụ làm phim, một hôm đến thăm Việt Hồng thấy anh rầu rĩ ôm cái điếu cày, Không để tôi kịp hỏi, anh kể với tôi: Tối thứ sáu, Hiền (bạn gái của anh) còn ở đây với mình, quần áo thay ra trong chậu để mình giặt, thế mà hôm nay nghe tin cô ấy đã lấy chồng. Cậu sẵn xe, vòng lên Ngọc Hà xem hộ tớ binh tình thế nào?
Một giờ sau tôi xác minh với Hồng đã trực tiếp thấy xác pháo đầy sân nhà Hiền... Việt Hồng ngồi lặng, hai dòng nước mắt từ từ lăn dài trên má. Tối đó tôi đưa Hồng đi ăn, rẽ qua nhà Phước ở phố Thuốc Bắc rồi quay về Phạm Đình Hồ cùng ngủ để an ủi anh. Hai đứa leo lên gác xép. Nửa đêm sờ bên không thầy Việt Hồng, bật đèn lên thì thấy anh nằm dưới đất. – Sao lại mò xuống đó? – Ngáy thế thì bố ai ngủ được. Khổ thật, tôi không có tâm trạng thì làm gì chẳng ngáy!
Việt Hồng sau này sống bằng nghề làm thuốc. Anh có môn thuốc cao. Sa dạ con chỉ cần dán ngay ở rốn là co lên ngay. Lòi rom sa trĩ cũng chỉ dán cao Việt Hồng là khỏi. Một hôm đến chơi nhà Hồng, anh giữ tôi ở lại. Tớ có con chép, ở lại chờ tớ rán xong rồi chén. Anh bảo tôi chắt rượu từ hũ ra chai., cái hũ bên Tivi ấy. Tôi chắt một chai, tiện thể rót ra một ly rồi tợp luôn. Cái rượu gì không biết? Vào đến đâu tê đến đấy. Khi ngồi vào mâm Hông vừa ghé chén vào môi đã dừng lại hỏi tôi: Cậu lấy ở đâu? tôi chỉ cái hũ bên tivi thế là Hồng phun phì phì; Chết mẹ, đó là rượu ngâm nhân ngôn với ấu tầu để bóp. Uống chưa? - Mới làm một chén! Bỏ mẹ để tao tìm thuốc giải độc. Lúc này tôi cũng thấy trong người khang khác, bèn bảo với Việt Hồng, Lúc này tớ còn tỉnh để tớ chạy về nhà có gì tính sau. Thế là bỏ con chép nằm chỏng trơ, tôi phi về nhà, nằm lên giường mà thấy mình cứ chìm dần, chìm dần... Tất nhiên, đến một lúc nào đó thì nó dừng lại, không chìm nữa, chứ không, làm gì có chuyện kể ở đây.
Khi Việt Hồng hấp hối thì con cháu đưa về quê ở Hương Canh. Tôi được anh Hoàng Minh Thảo cho đi cùng, đến nơi vừa kịp khâm liệm. Thượng Tướng nghiêng mình trước Người Vệ Sĩ của mình.
49 Ngày Việt Hồng, vào một ngày mưa tầm tã, tôi lại được cùng anh Hoàng Minh Thảo ra tận mộ Hồng. Trong cơn mưa, không thể thắp hương. Thượng Tướng lấy trong người ra một lọ nước hoa, rải lên mộ và khẽ lẩm bẩm:
- Đây là quà của anh chị gửi chú, mong chú hãy nhận lấy để anh chị vui lòng!
Đó là lọ nước hoa chị Thảo dùng dở, anh biết sinh thời Việt Hồng rất thích nước hoa, nên đã mang theo làm quà cho người vệ sĩ, người em mà anh chị hằng yêu quý, Chú Việt Hồng.
NHỮNG NGƯỜI TRONG ẢNH DƯỚI (Thành viên CLB Phòng TM 304)
Lê Hảo (Ban II) Việt Hồng. Thượng Tướng Hoàng Minh Thảo, Nguyễn Văn Quang, Nam Hà (Ban I)
- Cắt !
- Nghỉ tại chỗ, đạo diễn làm việc diễn xuất với nhân vật, Tiếng eo xèo chỗ này chỗ nọ nổi lên: Không biết phải quay đến mấy đúp nữa đây. Không khéo hết đêm... Tôi đến bên Việt Hồng, anh đang ngồi rũ ra thất vọng. – “ Cậu phải quên cái tư duy “Cả Đợt” đi, cậu là một tên ác ôn, tuy sợ hãi nhưng vẫn nham hiểm... Không thể đánh rơi nắm cơm rồi vồ lại như vồ ếch vậy!” Cả Đợt là nhân vật Việt Hồng thưòng thủ vai trong các đêm lửa trại trong rừng, từng làm anh em cười thoải mái.
Việt Hồng hứa với tôi, anh sẽ làm được, chỉ một lần quay nữa thôi. Quả nhiên Đúp này lấy được, cả đoàn Phim Đất Bằng thở phào.
Có tin đồn đến tai lãnh đạo Trung Tâm Nghe Nhìn là đạo diễn Nam Hà đưa mấy người bạn không biết diễn xuất vào làm phim... Tôi có mời Thế Dương Câu Lạc Bộ Lao Động Hà Nội, người từng chỉ đạo phong trào ở các xí nghiệp thành phố và Việt Hồng, cán bộ Bộ Thương Binh Xã Hội vừa nghỉ hưu, vào hai nhân vật của phim, với nhã ý để lại hai kỷ niệm với hai ông bạn.
Khổ nỗi, Việt Hồng, một cây cù trong các đêm lửa trại, hoàn toàn không đáp ứng được nhân vật trong kịch bản, tôi đành xác định chỉ đạo diễn xuất cho từng cảnh. May thay số lần xuất hiện của Việt Hồng cũng ít và ngắn. Sắp hết rồi.
Việt Hồng, những năm năm mươi cùng sinh hoạt với tôi trong Câu Lạc Bộ Phòng Tham Mưu, Đại Đoàn 304. Anh là cần vụ kiêm vệ sĩ cho Đại Tá Hoàng Minh Thảo, Đại Đoàn Trưởng. Hai người cưỡi ngựa đi cạnh nhau thì trông Việt Hồng oách hơn Đại Tá. Bên hông anh luôn kè kè khẩu Colt 45 của anh Thảo. Việt Hồng vừa là giám mã vừa quản luôn con ngựa sắt Sterling của thủ trưởng. Tưởng không có gì thay đổi thì khi vào Chiến Dịch Thượng Lào, Trung Đoàn 66 tấn công Đồn Noọng Hét lấy được một xe Jeep Willys mầu đỏ. Chiếc xe hỏng một lốp sau, không hề gì, Việt Hồng chạy mấy chuyến chở muối lên cho bộ đội là đã trở thành tay lái lụa. Chiếc xe sau đó đã được sửa chữa hoàn chỉnh và chính Việt Hồng đã cầm lái đưa chính ủy Lê Chưởng từ mặt trận về hậu phương. Ông Chưởng kể lại: “Miềng phải ca hát luôn miệng, kẻo hắn buồn ngủ mà đưa miềng xuống vực!”. Kể ra thì cả Chính Ủy đến lái xe đều là những người dũng cảm, vì sau đó một người dám cầm lái và một người dám ngồi cạnh từ khu tư đi họp Việt Bắc.
Bẵng đi một thời gian, sau hòa bình lập lại, báo chí đưa tin các cuộc diễu hành quanh Hồ Hoàn Kiếm, có chụp ảnh Việt Hồng, anh đứng một chân trên yên xe mô tô, dang hai tay làm con chim hòa bình. Hình ảnh cuốn hút và là nỗi mơ thầm của nhiều trái tim các cô gái vùng mới giải phóng. Sau đó tiếp tin anh cùng đoàn mô tô Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tham dự đại hội khỏe quân đội các nước Xã Hội Chủ Nghĩa ở Tiếp khắc. Anh không về được nhất nhưng lại nổi tiếng vì chiếc xe chết máy được Việt Hồng đẩy chạy bộ về đích vào tốp 10.
Tôi đã đơn giản tin vào sự tài hoa của anh để mời anh tham gia đóng phim, nhưng hỡi ôi, sự nghiệp suýt tiêu ma cả hai thằng.
Sau vụ làm phim, một hôm đến thăm Việt Hồng thấy anh rầu rĩ ôm cái điếu cày, Không để tôi kịp hỏi, anh kể với tôi: Tối thứ sáu, Hiền (bạn gái của anh) còn ở đây với mình, quần áo thay ra trong chậu để mình giặt, thế mà hôm nay nghe tin cô ấy đã lấy chồng. Cậu sẵn xe, vòng lên Ngọc Hà xem hộ tớ binh tình thế nào?
Một giờ sau tôi xác minh với Hồng đã trực tiếp thấy xác pháo đầy sân nhà Hiền... Việt Hồng ngồi lặng, hai dòng nước mắt từ từ lăn dài trên má. Tối đó tôi đưa Hồng đi ăn, rẽ qua nhà Phước ở phố Thuốc Bắc rồi quay về Phạm Đình Hồ cùng ngủ để an ủi anh. Hai đứa leo lên gác xép. Nửa đêm sờ bên không thầy Việt Hồng, bật đèn lên thì thấy anh nằm dưới đất. – Sao lại mò xuống đó? – Ngáy thế thì bố ai ngủ được. Khổ thật, tôi không có tâm trạng thì làm gì chẳng ngáy!
Việt Hồng sau này sống bằng nghề làm thuốc. Anh có môn thuốc cao. Sa dạ con chỉ cần dán ngay ở rốn là co lên ngay. Lòi rom sa trĩ cũng chỉ dán cao Việt Hồng là khỏi. Một hôm đến chơi nhà Hồng, anh giữ tôi ở lại. Tớ có con chép, ở lại chờ tớ rán xong rồi chén. Anh bảo tôi chắt rượu từ hũ ra chai., cái hũ bên Tivi ấy. Tôi chắt một chai, tiện thể rót ra một ly rồi tợp luôn. Cái rượu gì không biết? Vào đến đâu tê đến đấy. Khi ngồi vào mâm Hông vừa ghé chén vào môi đã dừng lại hỏi tôi: Cậu lấy ở đâu? tôi chỉ cái hũ bên tivi thế là Hồng phun phì phì; Chết mẹ, đó là rượu ngâm nhân ngôn với ấu tầu để bóp. Uống chưa? - Mới làm một chén! Bỏ mẹ để tao tìm thuốc giải độc. Lúc này tôi cũng thấy trong người khang khác, bèn bảo với Việt Hồng, Lúc này tớ còn tỉnh để tớ chạy về nhà có gì tính sau. Thế là bỏ con chép nằm chỏng trơ, tôi phi về nhà, nằm lên giường mà thấy mình cứ chìm dần, chìm dần... Tất nhiên, đến một lúc nào đó thì nó dừng lại, không chìm nữa, chứ không, làm gì có chuyện kể ở đây.
Khi Việt Hồng hấp hối thì con cháu đưa về quê ở Hương Canh. Tôi được anh Hoàng Minh Thảo cho đi cùng, đến nơi vừa kịp khâm liệm. Thượng Tướng nghiêng mình trước Người Vệ Sĩ của mình.
49 Ngày Việt Hồng, vào một ngày mưa tầm tã, tôi lại được cùng anh Hoàng Minh Thảo ra tận mộ Hồng. Trong cơn mưa, không thể thắp hương. Thượng Tướng lấy trong người ra một lọ nước hoa, rải lên mộ và khẽ lẩm bẩm:
- Đây là quà của anh chị gửi chú, mong chú hãy nhận lấy để anh chị vui lòng!
Đó là lọ nước hoa chị Thảo dùng dở, anh biết sinh thời Việt Hồng rất thích nước hoa, nên đã mang theo làm quà cho người vệ sĩ, người em mà anh chị hằng yêu quý, Chú Việt Hồng.
NHỮNG NGƯỜI TRONG ẢNH DƯỚI (Thành viên CLB Phòng TM 304)
Lê Hảo (Ban II) Việt Hồng. Thượng Tướng Hoàng Minh Thảo, Nguyễn Văn Quang, Nam Hà (Ban I)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét