Bài đăng phổ biến

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Sao thế nhỉ ?

Tài nguyên nước ta phong phú và dồi dào, các loại mỏ quặng, thế giới có cái gì hầu như ta có cái đó. Bờ biển trải dài, tôm cá từ xưa đã thừa ăn, hải sản chúng ta đã từng nhờ nước ngoài ăn hộ (xuất khẩu). Trên rừng thì các chủng loại gỗ quý cũng thỏa mãn cho chúng ta dùng, mà cũng như hải sản, ta cũng đã chia sẻ cho thế giới dùng chung. Cụm từ “Rừng vàng, biển bạc” nói lên cái tiềm năng sán lạn của Tổ Quốc ta, mà từ ấu thơ trẻ con đã được in sâu vào dạ.
Những tài nguyên quý vào hàng chiến lược như quặng Uranium, dầu và khí đốt, ta cũng đâu có thiếu? Về tài nguyên chủ chốt là con người thì chúng ta cũng đã ươm trồng theo phương pháp cách mạng được trên nửa thế kỷ chứ có ít gì? Thuở còn đánh giặc thì “ra ngõ gặp anh hùng”. Thời bình thì các đoàn đội mang chuông đi đấm quốc tế cũng gặt hái ngang ngửa với thế giới. Hiền tài đó, sinh khí của quốc gia cũng ngùn ngụt kém chi ai?
Điều hành đất nước là cả một ê kíp được sàng đi sẩy lại, chọn kỹ hơn chọn giống từ cơ sở đến trung ương. Nhân dân tiến cử với lòng tin hầu như tuyệt đối. Trên hết là một chính đảng có bề dầy thành tích, từ khi ra đời đã lãnh đạo thành công hết cuộc cách mạng này đến cách mạng khác. Có kim chỉ nam là chủ nghĩa Khoa học Mác Lê, có định hướng là Xã Hội Chủ Nghĩa. Chỉ tiếc sau này mất cái chỗ dựa, là Phe Xã Hội Chủ Nghĩa hùng cường.
Ấy thế mà sao vị thế nước ta lúc này chỉ mới đè đầu được hội những “anh nghèo nhất toàn thế giới”?. Thiên hạ, bên phải bên trái họ cứ qua mặt ta ầm ầm?

Ngày xưa ta nghèo, vì ta có gì đều bị bọn phong kiến phương bắc, bọn thực dân, đế quốc nó đào, nó cào, nó xúc nó mang về chính quốc hết. Bây giờ khi chỉ còn ta với ta, thì cái sự giàu có tại sao cũng đội nón ra đi không luyến tiếc làm vậy?
Ở đây nói là nói chung đất nước, nói cái vị thế quốc gia so sánh với người, chứ chỉ so sánh nội bộ thì xã hội chủ nghĩa quả có hơn bảo hộ thuộc địa thật. Tách bạch ra thì dân nói chung cũng mát mặt hơn, nhưng thành phần “Tư bản đỏ”, “Địa chủ đỏ” cũng nanh vuốt, cũng hùng mạnh hơn ngày xưa nhiều lắm. “Dân” có giàu nhưng “Nước” chưa mạnh. Nước chưa mạnh vì cán cân giàu nghèo nó vẫn nghiêng về phía “yếu”. Do cái hậu quả của sự tiêu cực nó còn triệt tiêu những thành quả tích cực. Do còn tư túi với của công, cái công, việc công. Cứ nhìn cái chuyện tăng lương thì thấy, chưa có bao giờ lương tăng liên tục như hiện nay, nhưng cái miệng ăn cũng liên tục bóp lại như hiện nay. Dân sống bằng đồng lương cứ tự hướng nội (vào bụng mình) thì rõ.

Chao ôi, trong chinh chiến liên miên,với số máu mà dân ta đã phải đổ ra, thì lẽ ra ta phải đổi được cái gì hơn thế này nhiều mới bõ. “Kết thúc chiến tranh, Bangkok chậm hơn Sài-Gòn 3 năm, sau 10 năm hòa bình, Sài-Gòn thua kém Bangkok 20 năm” (Cái ông nguyên thủ tướng Singapore, Lý Quang Diệu đã “hồ đồ” như thế mà đúng mới chết chứ). Đưa đất nước thụt lùi sát bờ vực thẳm… (trước đổi mới, ta đã tự đánh giá tình hình đất nước như vậy), đâu có phải chỉ là khuyết điểm nhỏ, rút kinh nghiệm là xong? Đây đúng là một cái tội mà tội lớn, tội nặng nữa là đằng khác. Ở nước người ta, những trường hợp như vậy thì phải từ chức là chuyện thường, còn ở ta để bảo tồn lực lượng ta chỉ giơ cao đánh khẽ. Cái sự chưa thật nghiêm minh ấy của bên trên thường chiếu hắt xuống bên dưới. Dân từ dưới nhìn lên và cứ thế mà làm. Hình phạt không tương xứng, không đủ sức răn đe, mà quái gở nhất là cái “phạt cho tồn tại” nó như mưa phùn, tưới tắm cho mầm mống tệ nạn, các chủng loại “tặc” phát triển như rừng. Có chăng cái khung hình phạt đối với tệ nạn ma túy là còn đúng kích cỡ, chứ đối với những tệ nạn khác cứ như gãi ngứa, gãi ghẻ. Lừa đảo, buôn gian bán lận, giả trá ở mọi hoạt động xã hội, lậu xăng, lậu cây số, lậu cầu, lậu cống, lậu các công trình to nhỏ v.v… cứ thoải mái hội diễn. (Trộm cắp đĩ điếm chỉ là chuyện vặt). Chiều qua (22/9/08) VTV lại đưa tin thuốc lậu (giả), thuốc hết “đát” được cạo đi in lại dập lại, thì sinh mạng con người còn bằng cái tôm cái tép. Ấy thế mà chỉ tịch thu thuốc, phạt tiền, thậm chí tù sơ sơ thì đâu có ngán. Bán thuốc giả, có thể gây chết người, khép vào khung cố ý giết người, xử tử hình vài vụ xem có dẹp được không? Khổ lắm nhưng rút dây động rừng, không con cũng cháu ông nọ bà kia… Mạnh tay thì ảnh hưởng tới “lực lượng”.
Đừng đổ cho “diễn biến hòa bình”. Toàn chuyện trong nhà, chuyện nội bộ. Ta tự “diễn biến hòa bình” với nhau chứ chẳng có đế quốc tư bản, bành trướng bá quyền gì cả. Cũng chẳng phải bận tâm: Sao thế nhỉ? Nó thế đấy, chứ chẳng còn lý do nào khác.
Cái tiêu cực nó triệt tiêu cái tích cực chứ chẳng có con virus nào nữa đâu. Trị được con HIV kinh tế thì cơ thể chính trị cũng sẽ khỏe mạnh. Chuyện còn lại là có chịu điều trị, chịu uống thuốc, chịu mổ xẻ hay không nữa mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét