NGÀY GIA ĐÌNH,
Hôm nay 28 tháng 6 là Ngày Gia Đình, thế là lại phải có đôi điều với cái ngày náy.
Hai từ Gia đình nó có ý nghĩa với từng người tùy theo hoàn cảnh, nhưng có điều thống nhất là Gia Đình là gốc của Xã Hội. Cả một đời người thói thường là gắn với gia đình, nhưng hoàn cảnh của tôi khác.
Tôi xa gia đình từ những năm trọ học trên tỉnh. Gia đình tôi chạy bom Mỹ về quê ngoại. Chiều thứ 7 sau buổi học tôi được về với bố mẹ và em gái. Quãng đường xa hơn 4 cây số, tôi tự đặt mức, nếu qua được một cây số là tự thưởng cho mình một cái kẹo bột, thứ kéo một chinh hai cái, một xu năm cái. Cái trò trẻ con ấy ai ngờ tôi đã áp dụng cho suốt cuộc đời mình, luôn tự động viên, tự khen thưởng.
Ngày 15 tháng 7 năm 1947, tôi chính thức rời gia đình đi “thoát ly”, sau đó do tình hình chiến sự, bố già ốm đau, các em nhỏ dại, gia đình tôi về thành (rinh tê). Năm 1953 bố chết tại Hả Nội. Năm 1954 Mẹ tôi đưa các em tôi theo “Hụi” vào Nam, cũng tưởng hai năm sau trở lại. Ai ngờ cái mong ước đó phải 21 năm sau mới thực hiện nổi. Năm 1975, tôi đón mẹ tôi ra Bắc và đưa bà lên Yên Kỳ thăm mộ chồng. Bà viếng ông rồi quay lại dục tôi lấy vợ.
Cuộc sống cơm bếp tập thể, ngủ ván cá nhân kéo dài đã thành quen. Thật không ngờ thời gian qua nhanh làm vậy. Tết năm 1976, tôi khai bút bằng đôi câu đối:
Ba mươii năm, lo sự nghiệp chung, từng gánh hai vai, kiu kĩu kịt.
Bốn sáu tuổi, ngẫm bề gia cảnh, vẫn nghe một dạ, tểnh tềnh tênh
Đôi câu đối mà ý nghĩa và luật vận bằng trắc đối nhau chan chát. Giá có dịp đưa Nhà “Câu Đối Sĩ” Vũ Khiêu thì chắc cũng nhận “khuyên” của ông mà thôi.
Cuộc đời sau đó đến bây giờ tôi thực sự sống đời sống gia đình, có vợ có con rồi co cháu nội. Các con tôi nó cũng đã tự tách ra sống riêng, thỉnh thoảng gặp bí vẫn phôn về nhờ bố mẹ gỡ bí:
A lô! luộc lòng thì cho vào nước lạnh hay nước sôi?
Con phải nhớ nguyên tắc, thứ gì ăn nước thì hãy cho vào nước lạnh cho chất ngọt tiết ra, còn luộc lòng thì phải chờ nước thật sôi, mới nhúng lòng vào, rồi lại vớt ra để hơi nguội và nước sôi lại mới nhúng tiếp lần hai, độ vài lần, cắt ra một khúc thấy lòng hơi hồng hồng nhưng nước thì trong là được. Nhúng ngay lòng vào bát nước đá... Bảo đảm lòng sẽ ròn khầu khậu. Nếu không ròn thì đem sang mà bắt đền bố. Hê Hê! (nhớ kèm cút rượu quê).
Ý nghĩa gia đình lên tới tột đỉnh khi bố nó mở cửa xe và bảo con gái:”Con đỡ ông nội xuống!” một bàn tay nhỏ xíu chìa ra cho ông bám vào... Khi đó trong bụng ông nghĩ, không biết mình là cây nến gì? mà lung linh một gia đình!
Trở lại cái gia đình bị thu nhỏ hiện nay của tôi, các con cháu năm thì mười họa mới ghé về. Bố mẹ nó nhậu với ông bà còn các cháu thì đã có bất bún thần thánh mà bà đã dành riêng, bún mọc, nấm hương và trứng cút. Các cháu quen miệng nên khi bà hỏi: Con ăn gì? thì cái mồm chúm chím: Con ăn Búm!
Con cháu về rồi thì căn nhà hai tầng chỉ còn lại ông và bà. Nếu như thời trai trẻ thì hẳn ông bà sẽ bầy ra lắm game... Nhưng khọm hết rồi, giá có đang thay quần áo mà đối tượng bắt gặp thì cũng no problem, toàn thứ lòng thòng, nhũn nhéo như trong phim “Ma” chứ không có tí gì “Sex”.
Nhà hai tầng, ông ờ tầng dưới, bà ở tầng trên. Quá 7 giờ sáng mà chưa thấy bà xuống thì ông phải mò lên và nhìn xem chỗ bụng bà còn phập phồng thở không?
Cuộc đời cứ tưởng cái gia đình này sẽ diễn ra bình thường đến phút chót. Ai ngờ gần đây, nghe bạn bè khuyên bảo thế nào đó? Bà góp ý với tôi:
Viết gì thì viết, ngay cả việc kể những mối tình cũ của ông cũng được, thôi ngay những trò Kiến nghị với Tham luận chính trị đi. Nếu không tôi bắt buộc phải đơn phương tuyên bố “Vỡ Hụi”.
Ấy chết, thế này thì nguy rồi đây. Hàng ngày ngoài cơm thưòng hai chính, một phụ, thi thoảng bà chiếu cố cho một bữa “Obama” (Bún chả) với bia lạnh thế là thua kém gì Tổng Thống Mỹ, còn như bây giờ mà không nghe lời bà thì “toi đặc”. Tránh voi chẳng xấu mặt nào? đành chấp nhận tiếp tục “Kinh doanh đa cấp” với bà vợ già
vậy.
Hôm nay 28 tháng 6 là Ngày Gia Đình, thế là lại phải có đôi điều với cái ngày náy.
Hai từ Gia đình nó có ý nghĩa với từng người tùy theo hoàn cảnh, nhưng có điều thống nhất là Gia Đình là gốc của Xã Hội. Cả một đời người thói thường là gắn với gia đình, nhưng hoàn cảnh của tôi khác.
Tôi xa gia đình từ những năm trọ học trên tỉnh. Gia đình tôi chạy bom Mỹ về quê ngoại. Chiều thứ 7 sau buổi học tôi được về với bố mẹ và em gái. Quãng đường xa hơn 4 cây số, tôi tự đặt mức, nếu qua được một cây số là tự thưởng cho mình một cái kẹo bột, thứ kéo một chinh hai cái, một xu năm cái. Cái trò trẻ con ấy ai ngờ tôi đã áp dụng cho suốt cuộc đời mình, luôn tự động viên, tự khen thưởng.
Ngày 15 tháng 7 năm 1947, tôi chính thức rời gia đình đi “thoát ly”, sau đó do tình hình chiến sự, bố già ốm đau, các em nhỏ dại, gia đình tôi về thành (rinh tê). Năm 1953 bố chết tại Hả Nội. Năm 1954 Mẹ tôi đưa các em tôi theo “Hụi” vào Nam, cũng tưởng hai năm sau trở lại. Ai ngờ cái mong ước đó phải 21 năm sau mới thực hiện nổi. Năm 1975, tôi đón mẹ tôi ra Bắc và đưa bà lên Yên Kỳ thăm mộ chồng. Bà viếng ông rồi quay lại dục tôi lấy vợ.
Cuộc sống cơm bếp tập thể, ngủ ván cá nhân kéo dài đã thành quen. Thật không ngờ thời gian qua nhanh làm vậy. Tết năm 1976, tôi khai bút bằng đôi câu đối:
Ba mươii năm, lo sự nghiệp chung, từng gánh hai vai, kiu kĩu kịt.
Bốn sáu tuổi, ngẫm bề gia cảnh, vẫn nghe một dạ, tểnh tềnh tênh
Đôi câu đối mà ý nghĩa và luật vận bằng trắc đối nhau chan chát. Giá có dịp đưa Nhà “Câu Đối Sĩ” Vũ Khiêu thì chắc cũng nhận “khuyên” của ông mà thôi.
Cuộc đời sau đó đến bây giờ tôi thực sự sống đời sống gia đình, có vợ có con rồi co cháu nội. Các con tôi nó cũng đã tự tách ra sống riêng, thỉnh thoảng gặp bí vẫn phôn về nhờ bố mẹ gỡ bí:
A lô! luộc lòng thì cho vào nước lạnh hay nước sôi?
Con phải nhớ nguyên tắc, thứ gì ăn nước thì hãy cho vào nước lạnh cho chất ngọt tiết ra, còn luộc lòng thì phải chờ nước thật sôi, mới nhúng lòng vào, rồi lại vớt ra để hơi nguội và nước sôi lại mới nhúng tiếp lần hai, độ vài lần, cắt ra một khúc thấy lòng hơi hồng hồng nhưng nước thì trong là được. Nhúng ngay lòng vào bát nước đá... Bảo đảm lòng sẽ ròn khầu khậu. Nếu không ròn thì đem sang mà bắt đền bố. Hê Hê! (nhớ kèm cút rượu quê).
Ý nghĩa gia đình lên tới tột đỉnh khi bố nó mở cửa xe và bảo con gái:”Con đỡ ông nội xuống!” một bàn tay nhỏ xíu chìa ra cho ông bám vào... Khi đó trong bụng ông nghĩ, không biết mình là cây nến gì? mà lung linh một gia đình!
Trở lại cái gia đình bị thu nhỏ hiện nay của tôi, các con cháu năm thì mười họa mới ghé về. Bố mẹ nó nhậu với ông bà còn các cháu thì đã có bất bún thần thánh mà bà đã dành riêng, bún mọc, nấm hương và trứng cút. Các cháu quen miệng nên khi bà hỏi: Con ăn gì? thì cái mồm chúm chím: Con ăn Búm!
Con cháu về rồi thì căn nhà hai tầng chỉ còn lại ông và bà. Nếu như thời trai trẻ thì hẳn ông bà sẽ bầy ra lắm game... Nhưng khọm hết rồi, giá có đang thay quần áo mà đối tượng bắt gặp thì cũng no problem, toàn thứ lòng thòng, nhũn nhéo như trong phim “Ma” chứ không có tí gì “Sex”.
Nhà hai tầng, ông ờ tầng dưới, bà ở tầng trên. Quá 7 giờ sáng mà chưa thấy bà xuống thì ông phải mò lên và nhìn xem chỗ bụng bà còn phập phồng thở không?
Cuộc đời cứ tưởng cái gia đình này sẽ diễn ra bình thường đến phút chót. Ai ngờ gần đây, nghe bạn bè khuyên bảo thế nào đó? Bà góp ý với tôi:
Viết gì thì viết, ngay cả việc kể những mối tình cũ của ông cũng được, thôi ngay những trò Kiến nghị với Tham luận chính trị đi. Nếu không tôi bắt buộc phải đơn phương tuyên bố “Vỡ Hụi”.
Ấy chết, thế này thì nguy rồi đây. Hàng ngày ngoài cơm thưòng hai chính, một phụ, thi thoảng bà chiếu cố cho một bữa “Obama” (Bún chả) với bia lạnh thế là thua kém gì Tổng Thống Mỹ, còn như bây giờ mà không nghe lời bà thì “toi đặc”. Tránh voi chẳng xấu mặt nào? đành chấp nhận tiếp tục “Kinh doanh đa cấp” với bà vợ già
vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét