Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

KHÔNG CÓ CÁI VẠ NÀO BẰNG CÁI VẠ MIỆNG...
(Ý kiến của một người chưa bao giờ là đảng viên)
Nhân nói đến vai trò của Đảng Cộng Sản Việt Nam đối với Dân Tộc, Tổ Quốc và Xã Hội Việt Nam, nó liên quan đến Điều 4 trong Hiến Pháp nước ta. Ít lâu nay có nhiều ý kiến xoay quanh vấn đề này: Để lại hay bỏ đi Điều 4 của Hiến pháp.
Vai trò của Đảng Lao Động trước kia, sau này là Đảng Cộng Sản, và những thắng lợi của Cách mạng Việt Nam do Đảng cùng toàn dân toàn quân đem lại, đều rất rõ ràng. Cho đến nay thì tất cả các đảng phái quốc nội, quốc ngoại đều không có một tổ chức nào có thể đặt ngang hàng hay có thể so sánh được.
Trong quá trình lãnh đạo của mình, Đảng Cộng Sản không phải không có những vấp váp, ngay cả những thất bại tạm thời cả lớn lẫn nhỏ... Nhưng bảo thay vào đấy một đảng lãnh đạo khác thì thành thật mà nói, chưa có chính đảng nào đủ tầm cỡ. Chưa có khuôn mặt nào sáng giá hơn.
Nhưng tự khẳng định vị trí của mình trong Hiến Pháp thì phải thật chuẩn về câu chữ, kẻo dễ gây phản cảm.
Hiến Pháp năm 1980, trong điều 4 có ghi:
“Đảng Cộng sản Việt Nam...là lực lượng duy nhất lãnh đạo Nhà nước, lãnh đạo xã hội;”
Ý muốn nói là duy nhất đến muôn đời, chứ chỉ một giai đoạn thì nói làm thèm vào? Đây là một câu “Xưng Bá” không duy vật biện chứng một chút nào.
Đến năm 1992, do đã tỉnh hơn, nên điều 4 đã sửa lại dễ nghe hơn:
“Đảng Cộng sản Việt Nam... là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. (bỏ chữ duy nhất, có nghĩa là không thừa nhận độc quyền.)
Và cho đến 2013 thì rõ ràng hơn:
1. Đảng Cộng sản Việt Nam - Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
2. Đảng Cộng sản Việt Nam gắn bó mật thiết với Nhân dân, phục vụ Nhân dân, chịu sự giám sát của Nhân dân, chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình.
3. Các tổ chức của Đảng và đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.
Tôn chỉ như thế là rõ ràng. Không thể có quan điểm sai trái là đảng quyết định vận mệnh của dân tộc, mà đảng chỉ được sinh ra từ cao trào đấu tranh của dân tộc. Dân tộc là Mẹ Đảng là Con. Dân tộc ủy quyền cho Đảng lãnh đạo đất nước, giống như Mẹ trao quyền cho ông con cả quán xuyến gia tài.

Nhân vô thập toàn. Đảng Cộng Sản cũng thế, vẫn có thể lúc này lúc khác vấp váp. Nhưng trong sự nghiệp lãnh đạo của mình chỉ xin Đảng đừng một lần nữa mắc “sai lầm vĩ đại”, như những vụ Cải Cách Ruộng Đất, vụ án Xét Lại Chống Đảng, hay vụ án Nhân Văn Giai Phẩm.
Từ chỗ ngồi trên tất cả và vĩnh viễn đến chỗ khép mình vào trong Hiến Pháp rồi thượng tôn Hiến Pháp, là những chuyển biến tiến bộ đáng kể. Đến lúc này thì ta thấy việc để hay bỏ Điều 4 Hiến Pháp là chuyện không cần bàn đến nữa. Chỉ mong sao Đảng nghiêm chỉnh thực thi khoản 3 Điều 4, để chứng minh mình, ngoài vai trò lãnh đạo còn mang nghĩa vụ của một tổ chức quần chúng. Không tự đặt ra một thứ luật pháp riêng để “xử lý nội bộ”. Cũng như không lấy lực lượng Công An làm lực lượng bảo vệ riêng cho mình. Điều này sẽ gạt bỏ tất cả mọi vướng mắc. Chỉ thêm một tí ti minh bạch nữa là hoàn hảo. Anh minh bạch một thì dân sẽ tin anh mười, là có thể hoan nghênh ĐCS (chứ hô ĐCS muôn năm thì lại không thực tế). Hãy học tập Trung Quốc. mạnh tay hơn với những kẻ vì lợi ích riêng mà chống lại đường lối chung. Hãy nhập Vắc sin Ăng Ti Lâm Bưu, Ăng ti Lưu Thiếu Kỳ, Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai và mới đây là Giang Trạch Dân... Muốn đảng mạnh, trước tiên là phải chuyên chính mạnh tay với nội bộ, để nội bộ được trong sạch.
Còn hai vấn đề nhỏ nữa, xin góp thêm với Đảng.
Một là vấn đề Chống Tham Nhũng. Ngày xưa Cụ Hồ đã có cuộc vận động Chống Tham Ô Lãng Phí, nói như thế nó đầy đủ hơn vì lãng phí cũng là tác nhân để gây thành tham ô. Lãng phí là “đem vứt bỏ cái gì đó mà giá trị sử dụng còn lâu dài” rồi xuất công quỹ mua bù cái khác. Hay đáng tiêu một thì chi đến mười. Không ai đem tiền vứt xuống sông xuống suối cả. Tiền không ném vào túi người này cũng rơi vào túi người khác. Bỗng nhiên nhận tiền không phải của mình thì chính là tham ô do lãng phí phát sinh, chứ còn gì nữa.
Cần phải phát động lại phong trào chống lãng phí song song với chống tham ô, không được coi nhẹ tội lãng phí. Đi liền với lãng phí là tham ô.

Hai là vấn đề tiết kiệm. Việc tiết kiệm trước tiên là giảm sự chi tiêu từ Ngân Quỹ, mà việc bớt đi 50% quỹ lương là việc cần làm ngay.
Trong tổng số 496 đại biểu quốc hội được bầu kỳ này (Khóa 14) thì có 475 là đảng viên. Tôi cho là nếu cả 496 người đều là đảng viên thì càng tốt chứ sao? Tôi chắc rằng đây cũng là mong muốn của Bộ Chính Trị.
Nếu như chất lượng của đảng viên là hơn hẳn quần chúng thì đây là một thắng lợi lớn. Nhưng bầu cử mới là bước khởi đầu, còn phải trông chờ vào các đại biểu khi đảm nhiệm chức trách mới, có đủ tâm đủ tầm hay không? Anh hay chị có thể là một đảng viên ưu tú nhưng vẫn có thể là một nhân viên tồi, nếu như nghiệp vụ chuyên môn về quản lý xã hội không có. Ngồi sau lưng người cưỡi ngựa khác với khi mình cầm cương. Nếu gặp trường hợp không như ý thì Quốc Hội cũng nên bỏ phiếu bãi nhiệm ngay, rôi thay thế vào đó một đại biểu khác có đủ tâm đủ tầm hơn bất kể là người trong Đảng hay ngoài Đảng. Quốc Hội cần có vai trò thật của mình.
Tôt nhất là trong Chính Phủ hoàn toàn đảng viên ngồi vào các ghế chủ trì.

Tình hình thực tế ở ta hiện nay, bên cạnh bộ máy chính quyền Nhà Nước, tồn tại song song một bộ máy chính quyền Đảng. Tại sao những ông bà đảng viên đủ năng lực không tham chính ngay mà lại làm cố vấn hay kiểm soát viên bên cạnh để lương phải chi 2 lần cho 1 việc.
Tổng Bí Thư kiêm Tổng Thống, Chủ tịch kiêm bí thư v.v... Có phải gọn ghẽ biết bao? mà hiệu suất rứt khoat sẽ tăng cao hơn hẳn. Bớt vai trò cố vấn đi. Không hiểu một nhà nước mà toàn cố vấn thì sẽ như thế nào?
Mong rằng Đảng và các tổ chức của mình, cũng như từng đảng viên hãy đi đầu và gương mẫu trong việc thực hiện Hiến Pháp và chỉ thực hiện Hiến Pháp thôi. Đừng bầy ra lý này lẽ nọ để làm rối rắm thêm một việc mà bản thân nó đã rất phức tạp. Trong phong trào bỏ bớt tới bỏ hẳn ‘Giấy phép con” thì tôi thấy các loại giấy phép con về chính trị hơi nhiều và thường lạm dụng vai trò lãnh đạo.
Đồng thời cũng giúp đỡ dân chúng thực hiện Hiến Pháp cùng mình. Không thể bảo dân ăn cơm mà lại không đưa gạo... Xin hãy mau chóng chỉ đạo hoàn thiện tiến tới phổ biến những luật còn mơ hồ, trong đó có Luật Biểu Tình. Có cần xem lại xem có thực là “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân”? hay thuộc sở hữu của Quan chức các cấp. Nếu thông qua ngay được trong khóa họp đầu tiên của Quốc Hội khóa 14 thì càng tốt.

Các bạn thử hình dung xem cái nước Việt Nam mình bây giờ nó như thế nào? Nó giống như một con tầu với đầy đủ thủy thủ đoàn, đang rẽ nước giữa dòng thì hai bên bờ cũng một lực lượng thủy thủ thứ hai đông như thế, chạy theo con tầu, vác những chiếc sào, từ trên bờ thọc xuống chỉ đạo từ xa, hay thò tay vào đòi cầm lái từ trên bờ(?) Thử hỏi còn có gì phi lý và hài hước hơn... Trong khi đó thì ngân sách về tiền lương phải tăng gấp đôi. Thậm chí tăng gấp 3, hay 4 lần tùy nơi, tùy việc.
Trước hình ảnh này, mong mọi người hãy đừng cười suông, khóc hờ nữa! Hãy xắn tay áo lên, với tinh thần cứu nước, cứu lửa trước vận mệnh của dân tộc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét