XIN ĐỦ RỒI, ĐỪNG TỐ
ĐIÊU THÊM NỮA!
Tạm ngưng viết cái phóng sự biên niên “63 NĂM CHUNG SỐNG,
NGỌT BÙI ĐẮNG CAY” (đã post lên ticavi77 Multiply), Rồi bỏ đó, không thêm được
chữ nào. Không phải không có vấn đề gì để viết, mà nhìn chung quanh toàn những
vấn đề ai cũng nói tới, ai cũng biết cả rồi. Vì không muốn biến mình thành
người vỗ tay theo phong trào, nên đành để những ý tưởng cùng sự nhiệt thành cứ
nguội dần và ôi thiu ngay trong lòng mình.
Bốn năm qua, giờ đọc lại thấy cái phóng sự mình tạo nên nó
như con vật không có đuôi (hay bị cụt đuôi), nên vào cuối năm Thìn này, mình
cắm vào đít nó một cái đuôi ngắn, ngắn đến mức không thể ve vẩy được, nhưng vẫn
là đuôi, đừng lẫn nó là đầu, vì như thế sẽ thành quái thai, mặc dù biến đuôi
thành đầu đang là mốt à jours.
Đọc một thôi những ông Trần Độ, Nguyễn Khải, Chế Lan Viên…
mới thấy những người được uống thuốc độc không phải là hiếm. Những con tép riu
như mình mà cũng bị ngộ độc nặng thì có bi đát không có chứ? Có ai đó suốt đới
theo đảng đã phải thốt lên: “Tiên sư cái thằng Pa-ven Cooc-Sa-ghin, nó đã
làm hại mình!”. Trong hồi ký “Anh Cả Cò” Trần Thư sau khi đi tù cải tạo
về cũng đã cay đắng tự bạch: “Ngay trong giờ phút này, tôi cũng không hề
có ý định chống lại đảng, mà chỉ chán đảng thôi, chán phè!”. Liệu còn
bao nhiêu người cùng chung tâm trạng?
Từ con tép riu cho đến con cá kình đều bị đánh lừa. Khi cái
chủ thuyết của anh Marx được người ta ca tụng thì anh ta cũng tự ru ngủ mình
bằng những lời ru lừa dối. Làm gì có cái chuyện vô sản toàn thế giới liên hiệp lại?
Nói dại nếu điều đó xảy ra thật thì thế giới đại loạn, nó sẽ thành một cái mô
hình bát nháo. Mới có một số nhỏ vô sản ờ một nhóm nhỏ các nước XHCN tồn tại
chưa được một thế kỷ mà hậu hoạ của nó đã tàn phá xã hội không kém bom hạt
nhân.
Nói là cách mạng vô sản, nhưng đố điểm mặt được anh vô sản
nào? Ăn còn không đủ, lại có học hành gì đâu mà đủ kiến thức lãnh đạo cách
mạng? Toàn những anh do cha mẹ hứu sản nuôi thành người cho ăn cho học đến nơi,
mới đủ kiến thức học mót những chủ này nghĩa nọ.
Thầy Marx đã nói vô sản bị bóc lột là giai cấp tiên phong,
nên muốn phát huy chủ nghĩa Marx, việc đầu tiên là phải nặn ra tượng anh vô sản
để đặt lên bệ thờ. Anh vô sản công nghiệp là anh bị tư bản bóc lột tàn tệ nhất, sao anh không bị tuyệt diệt, mà vẫn
cùng anh tư bản đi lên trong lịch sử xã hội. Anh vô sản nông nghiệp vẫn sống
chung với anh địa chủ. Diệt hết bần cố nông thì địa chủ sống với ai? Thực chất
là mối quan hệ người có công, người có của, phải dựa vào nhau để tồn tại. Lấp
lỗ hổng đó, anh Marx bịa ra cái “thặng dư” và chỉ đích danh anh bóc lột chỉ bóc
lột cái thặng dư để còn nuôi anh vô sản mà bóc lột dài dài.
Khi anh vô sản vùng lên là lúc anh đã được những đầu nậu
tiêm đủ liều thuốc cho anh ta giác ngộ: “Phải cướp lấy những gì mà ta chưa có”
nhưng dưới khẩu hiệu “Giành lại những gì đã bị bóc lột”.
Những liều thuốc cách mạng bao giờ cũng không đủ dose, nên hiện tượng quá khích
là điều tất nhiên, là phổ biến.
Chủ nghĩa Marx được anh Lénine thực hiện đầu tiên ở nước Nga.
Từ cướp chính quyền, đến cướp tư sản của đại điền chủ, phú nông, cu lắc là chủ
yếu vì nền công nghiệp chưa xứng với đối tượng của cách mạng. Giới trí thức ở
Nga được bổ xung làm đối tượng của cách mạng nên tù đày tràn lan. Dưới bàn tay
chuyên chính đỏ, anh Staline kế tục anh Lénine một cách hăng hái hơn, tài tình
hơn là cộng thêm vào đối tượng cách mạng những đồng chí khác chính kiến với
mình, nên đã đẩy cách mạng đến chỗ tàn sát tràn lan, và cuối cùng nhân dân Nga
cũng đã làm đúng quy luật là bứng anh ta ra khỏi lăng, mất hình thức và ý nghĩa
vĩnh cửu.
Cái mùi thịt nướng cách mạng vô sản bốc lên từ chỗ anh Karl
Marx được anh Lénine thổi bùng lên thành lửa thành khói, và lan tỏa về phía nam
là Trung Quốc và Việt Nam.
Học tập anh cả, hai chú em càng phát huy sáng tạo hơn và càng dày dạn hơn về sự
ve vãn lừa phỉnh, càng về sau càng nghiêng về che dấu và điêu toa hơn. Một thời
ngoài súng đạn còn có vũ khí đấu tố để đấu tranh giai cấp. Các kịch bản đấu tố
địa chủ cũng như tư sản đều nằm trong tay các anh chị đội phát động. Casting
trong công nhân, trong bần cố nông lấy những diễn viên dễ nhập vai diễn và
trang bị cho ngôn ngữ “tố điêu” với những khẩu hiệu: “Có khổ nói khổ, nông dân vùng
lên” Nhưng thực ra không có khổ cũng nặn ra khổ để mà đấu, đấu đến đổ,
đấu đến cướp được của cải mới thôi. Từ Miền Bắc đến Miền Nam sau này
cũng thế, càng ngày càng vô loài hơn, càng man rợ hơn. Không có họ hàng, ông
bà, cha mẹ… Chỉ có giai cấp và trên hết chỉ có đảng, trên cả tổ quốc. Mà đảng
thực ra chỉ là một nhóm có lợi ích riêng cho mình và cho những lớp ăn theo của
mình, do cướp được chính quyền từ tay
nhân dân, đồng nghĩa với nắm được tiền của để phục vụ cho lợi ích nhóm. Đảng
kiên quyết giữ lợi ích đó cho nhóm của mình, đời đời kiếp kiếp quyết không nhả
ra cho bất kỳ ai (điều 4 bổ xung vào Hiến pháp), với lý lẽ hoang đường là mất
đảng có nghĩa là không còn tổ quốc. Vậy đảng là cái chi vậy hè?
Xin đủ rồi, đừng tố điêu thêm nữa!
(Hôm nay đã là 28
tháng 12 năm 2012, nếu có ngày tận thế (21/12/2012) thì hẳn đã không có những
lời này)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét