Bài đăng phổ biến

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015



ĐỆ TAM KHOÁI
                           
Đáp lại nhiều câu hỏi của bạn bè, tôi xin tóm tắt lại mấy ý sau đây:
Linh gia này vẫn khỏe nhưng không mạnh, chống gậy đi được vài trăm mét nhưng mệt. Đến bữa, thức ăn nhiều hay ít cũng chỉ 2 lưng bát. Các loại thuốc tiểu đường, huyết áp ngày vẫn 2 lần, đo đạc mãi cũng chán vì không thấy chuyển biến gì, thôi, không đo nữa. Tự lắng nghe cơ thể mà sinh hoạt. Một lao động bắt buộc là động não, không cho não được lười biếng, vì cái hoạt động này mà nghỉ nốt thì … chấm hết!  Phương châm là kiên trì bền bỉ. Có một cái tên mà có khi nghĩ đến cả tuần lễ không ra, nhưng vẫn cố đào bới đến phọt ra mới thôi. Ngoài ra dành toàn bộ thời gian cho “Thế giới động vật” (bao gồm cả loài 4 chân và loài 2 chân, loài có vú và loài đẻ ra trứng…) Với cái đầu óc khoa học thô thiển của tôi, tôi chia động vật ra hai loài: Loài giao phối che đậy và loài giao phối phơi bầy. Loài phơi bầy là loài coi cái việc giao phối nó tự nhiên như cần phải ăn phải thở. Loài kia với những ý nghĩ phức tạp tự thân và những ràng buộc của xã hội đồng loại, nên dần dà làm mất cái tính tự nhiên nguyên thủy và thêm vào đấy những lề lối, những giao tiếp hình thức, biến cái vốn tự nhiên thành cái không tự nhiên, và rồi người ta quen dần.
Đề cập tới vấn đề này, tôi cũng không dùng thủ pháp lột trần ngôn từ, mà vẫn khoác áo cho ngôn từ, nhưng không làm sai lệch nguồn gốc của sự việc.

Trước đây tôi đã có một ký sự nói đến một vấn đề khó nói, đó là cái khoái thứ tư trong tứ khoái của nhân loại, theo thứ tự thông thường là Ăn, Ngủ, Đụ, Ỉa. (Với những ông bà, táo bón kinh niên thì ắt phải đặt cái thư tư lên hàng đầu).

Ăn thì đã có Vũ Bằng, Thạch Lam, Nguyễn Tuân… thậm chí cả Băng Sơn cũng đã từng xía đũa vào mâm với các trưởng lão.
Ngủ thì hơi khó tả nên ít người đề cập tới, nhưng nếu cần thì tôi cũng có thể đóng góp một số kiểu, một số tư thế ngủ của “lính”.
Đụ thì hôm nay xin mạo muội xới ra để các vị tùy nghi phân tích cái thành phần cơ bản của nó. Đụ hay Đù là nói theo kiểu miền Trung và miền Nam, còn miền Bắc có thể nó véo von hơn hay nó cục mịch hơn thì tủy mỗi vị, Linh gia tôi không dám can thiệp vào sự uyên bác của các vị.
Vấn đề đầu tiên tôi đề cập là cái màng trinh mà không có giống nào ngoài giống người đề cao và coi trọng nó. Để Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể được kín đáo hơn, nên ở chỗ cái cửa mình trống huếch đó có cái màng, nó như cái vung, hay cái nắp đạy hờ.
Không biết cái thành phần nào đã đặt tên cho nó là cái màng trinh? Tại sao chỉ nữ giới có màng trinh còn nam giới lại không có?
Cái gốc mất bình đẳng của loài người nó sinh ra từ đây. Thực ra khi cái màng đó chưa bị rách thì nữ giới không vì đó mà khỏe mạnh hơn, mà sống lâu hơn. Khi nó đã bục rồi thì cũng chẳng vì thế mà chết yểu? Trò này ra đời từ các triều đình phong kiến với những ông vua hẹp hòi, ích kỷ, phịa ra những sự ly kỳ từ cái màng trinh.
Năm 1975 vào tiếp quản Sài Gòn, tôi có đọc được một tài liệu y khoa do Mỹ xuất bản, nói về cái màng trinh, rách thế nào là bị hiếp, rách thế nào là thông dâm…? Tóm lại là Rách việc! Còn ở bên Tàu, nơi coi cái màng trinh như tấm bằng danh dự, nên mới sinh ra cái công nghệ lắp màng trinh giả, vì thế mới sinh chuyện. Có cái màng trinh không bị rách mà tụt cả cụm vào trong âm đạo. Thế là “huyền thoại” về cái màng trinh ra đời. Giống đực cứ nghĩ rằng mình là người đầu tiên chọc thủng sự trinh tiết của giống cái mới ngã ngửa người ra, mình không phải là người đầu tiên và chưa phải là người cuối cùng mắc lỡm.
Trong xã hội, từ mại dâm ra đời từ khi nảy ra quan niệm đàn bà là thứ hàng hóa. Thật là phiến diện và lố bịch trong khi cái thứ hàng hóa giống đực ngày càng lộng hành. Người ta nói đến những cuộc mua dâm của các quý bà sồn sồn ở nơi này nơi nọ với những ngôn ngữ lóng : “Phi công trẻ lái máy bay bà già”v.v…
Xét cho cùng, đây cũng chỉ là những cuộc Xin – Cho và hoàn toàn theo nhu cầu, nó không có gì là xa hoa, không có gì là trụy lạc. Nó chỉ bớt đi sự “che đậy” quá mức cần thiết mà thôi, và sự việc này không phải bây giờ mới có.
Vào những năm sáu mươi của thế kỷ trước, trong dàn nhạc của tôi có một nhạc công chơi Contrebasse, đúng ra nhạc công này phải giữ nhịp cho toàn dàn nhạc, nhưng nhạc công này toàn chệch nhịp. Có lúc bực mình tôi đã hỏi anh ta: Anh có phân biệt được temps fort temps faible (nhịp mạnh, nhịp nhẹ) không? Anh ta không trả lời, sau buổi tập anh ta mới tâm sự:
“Em tranh thủ đi phục vụ cho các bà trên dưới 70 ở phố HB, các bà yêu cầu chỉ có nhịp mạnh, nên em toàn chơi nhịp ¼, toàn nốt đen và nhịp nào cũng là temps fort, nên đã làm các bà líu lưỡi chửi: “Đ.t mẹ thằng Sì, thằng Sì đểu…ểu…ệu…ệu…” Cuối cùng tôi đành phì cười và tha cho anh ta cái tội loạn nhịp.
Hồi đầu kháng chiến chống Pháp, dân thành thị tràn về nông thôn, mang theo nhiều hình ảnh mê hoặc các cô thôn nữ, nên có câu “ủng hộ bộ đội” ra đời. Thời gian đó, người nào đã đi đò dọc trên những dòng sông đều biết sự lợi hại của những tấm chăn len, thậm chí chăn trấn thủ cũng đủ che đậy cho 2 người, một chủ chăn và một ngủ ké, người ta tự lựa ra những đôi phù hợp với sự ăn ý, có xin, có cho với tinh thần “ủng hộ kháng chiến” mà vẫn không mất gì nếu không muốn nói là còn được. Đến bến thì tình nghĩa cũng kết thúc cùng với chuyến đò. Chỉ hơi tiếc là không được tự do la hét. Sự la hét không có thì đành chịu vậy, chứ tự do dùng ngôn từ hỗ trợ (như các bà già kể trên) nó thần tiên hơn nhiều. Đành rằng trong những trường hợp đó những danh từ, những mệnh đề mang tính cách mạng, tính nghị quyết… thường không ai nhắc đến làm gì? Đành cứ câm lặng hưởng ứng, tuy thế cũng có trường hợp gây ra hậu quả khó xử.
Một anh chồng trốn trên xà gần noc nhà, thấy tận mắt lính tây nó hiếp vợ mình mà không dám kêu la. Ức quá khi Tây rút rồi anh ta mới tụt xuống và hỏi tội vợ: “Tại sao khi Tây nó hiếp lại còn ưỡn người lên?” Người vợ chỉ có khóc mà không trả lời, vì nếu có thể nói được thì chị sẽ bảo anh chồng rằng: “Sướng thì tự nhiên nó ưỡn mình lên chứ sao nữa mà còn phải hỏi?” Câu hỏi này ắt không xảy ra giữa những động vật giao phối phơi bầy.
Trong những năm “Chống Mỹ” lính lái xe thường kháo nhau có những chặng đường mà lái xe phải ngủ lại đêm thì dè chừng, đêm đến sẽ có người vạch màn chui vào, chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà pénalty cho đến khi vỡ bóng mới thôi. Sinh hoạt như thú hoang trên đồng cỏ. Trốn được gia đình, trốn Hợp tác, trốn Đoàn, trốn Đảng, sinh hoạt một chút cho cân bằng sinh thái để rồi mai lại lao động Xã Hội Chủ Nghĩa, và như thế mới đủ sức mà vì Miền Nam ruột thịt. Lên án những con người này liệu có nên không?
Trong tiểu thuyết “Ba người khác” nói về cải cách ruộng đất, Tô Hoài đã tả một cô cốt cán, thừa máu cách mạng, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ các anh “Đội” nên đũng quần của cô đóng chệt lại một lớp như bánh đa… Đó là huân chương thành tích sau những lần cô đã tiêu diệt hết đội trưởng đến đội phó đội CCRĐ.

Tôi có một anh bạn vì có vợ là người gốc Hoa nên năm 1979 anh trở thành nạn kiều. Thời gian ở Hồng Kông anh sắm được một vật đại diện cho nam giới, thấy lạ mua cho vui, không ngờ một thời gian sau anh thú thật là bị vợ coi thường vì so với cái vật kia anh thua kém về mọi mặt. Nên khóc hay nên cười đây?
Lại chuyện một đôi vợ chồng, có phòng riêng, cửa đóng then cài hẳn hoi, anh chồng nổi sáng kiến bảo vợ: “nằm sấp xuống, tớ có cái này hay lắm… chị vợ nghe lời nhưng thình lình lật mình lại, gắt: cái trò con tiều, suýt nữa gãy cổ thằng bé.
Rồi chuyện, đang ấy thì con chó xông vào, nó tưởng ông chủ đánh bà chủ. Hay chuyện nửa đêm cô con dâu thút thít nức nở lên, mẹ chồng tưởng con trai bắt nạt vợ, ai ngờ chỉ vì tụt áo mưa xuống giếng.v.v…và v.v…
Ở Nhật Bản hàng năm có một lễ hội rất lớn, đông người tham gia rước linh vật là những dương vật các cỡ.
Phong tục cổ ở vùng Phú Thọ Việt Nam có lễ hội con trai rước dương vật đâm vào âm vật mà các cô gái cũng đang rước. Các cụ gọi đấy là Văn hóa phồn thực chứ có ai gọi là Quảng cáo mại dâm đâu?

Có dịp qua Hungrie tôi mới biết những khách sạn có đèn đỏ là những khách sạn có hoạt động Sex, và nghe nói ở Hollande cũng thế. Các dương vật và âm vật đều được mô phỏng và bầy bán trong các cửa hàng ở những đường phố chính. Một công viên ở Hàn Quốc có trưng bày những cụm tượng mô phỏng công khai những tư thế giao phối của con người. Những hình ảnh ấy không làm cho đất nước họ văn minh hơn hay kém văn minh đi? Còn ở ta không cần phải học tập họ, nhưng những quan niệm cổ hủ về giới tính về quan hệ nam nữ nên được uốn nắn cho cởi mở hơn, bớt phong kiến và đừng kéo dài sự mất dân chủ hơn nữa. Cần loại bỏ mại dâm và những khái niệm về nó ra khỏi đời sống văn minh của chúng ta.
 
Tự cổ chí kim, chưa có nơi nào mà kẻ gạ gẫm tình dục chỉ có nam giới, nữ giới cũng rất chủ đông. Nhất là khi đã bắt nhịp, đã thăng hoa thì những trò ma mãnh đâu chỉ có nam giới có sáng kiến mà thực ra nữ giới cũng phát huy sáng kiến đến cực độ, và thường có hành động cầm tay chỉ việc cho nam giới. Chẳng thế mà xưa đã có câu ca dao:
Chữ Trinh đáng giá ngàn vàng
Từ anh chồng cũ, đến chàng là năm
Còn như yêu vụng nhớ thầm
Họp chợ trên bụng cả trăm con người.

Quan hệ giới tính mở đầu cho cuộc sống lứa đôi. Các con vật thường không có ràng buộc, lề lối nào níu kéo. Nhưng sự hình thành dôi lứa cũng hết sức tự giác. Còn con người ràng buộc đủ mọi thứ. Nhưng cũng không tránh được luc no xôi chán chè là người ta tìm cách ngoại tình. Số người ngoại tình ở cả hai giới, cũng không thua kém nhau về số lượng Vì vậy có câu ca dao:
Hai tay cầm hai quả hồng,
Quả chát cho chồng, quả ngọt cho trai!
Âu cũng là một giải pháp công bằng, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Không biết khi con sư tử đực thấy con cái của mình đi với con đực khác thì thái độ nó thế nào? Chắc không thể văn minh hơn những con người có học thức như chuyện dưới đây:
Buổi trưa nọ, một ông có việc về qua nhà, thấy ông bạn của mình đang cùng vợ mình “không che đậy” đã bình tĩnh ứng xử nói với hai người nhưng chỉ mình ông bạn hiểu:
        “Pardont! Pas de probleme. Continue s’il vous plait !” (Xin lỗi! không vấn đề gì, nếu muốn xin cứ tiếp tục!).
Đối với giống vật, cái nhu cầu sinh lý nó được biểu thị đơn giản hơn nhiều. Con mèo nhà tôi mỗi khi động đực thì thường lăn ra nhà hoặc cong đuôi lên và cứ quấn vào chân chủ. Đêm đến thì thường la cà trên nóc nhà kêu gào thống thiết gọi đực (hay gọi cái). Chúng nó không biết thủ dâm.
Trong kháng chiến gian khổ, loài người có thành ngữ “bàn tay ta làm nên tất cả” để chỉ hành động thủ dâm. Chỉ cần hai bàn tay mà làm nên cả một cuộc giao phối, lâm ly kỳ thú đến rủn tỷ (như Tô Hoài tả Xuân Diệu trong Cát bụi chân ai, hay biết bao đấng nam nhi đã tự lực thoát cơn bức xúc.
Hồi mới tiếp quản, có nữ quân nhân dùng cái bóng đèn điên để thỏa mãn tình dục đến nỗi nổ cả cái bóng đèn, đành phải mở một cuộc trung phẫu để giải quyết tai nạn. Thật là mình làm mình chịu…Giá cứ như một anh nhà văn nhớn nào đó từng kêu vang giữa rừng Việt Bắc …”L… ơi nhớ quá l… ơi!” Tha hồ kêu, không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới mà cũng chẳng sứt mẻ gì đến lập trường cách mạng. Cùng kỳ lý lắm thì noi gương mấy ông thủ trưởng xấu nết, xấu thói đè y tá, cần vụ ra mà dụ dỗ: “Cố lên tí nữa, qua cái “đầu mặt” này nữa là xong thôi mà!” Thủ trưởng cứ làm như ăn mía không bằng?
Trong quân đội có cái tổ chức Văn Công là chứa nhiều điều nghịch lý nhất. Các cụ đã có câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân” thì phê là phong kiến, nên tập trung những thành phần ưu tú nhất của cách mạng vào đấy. Toàn những nam thanh nữ tú trai tài, gái sắc, nhốt chung một chuồng, nhưng bị mấy ông già “tâm thần” quản lý, cấm không cho quan hệ tình cảm, luyến ái… Bố ai mà nhịn được. Cứ hỏi các bố già đã từng “Lồn tù Cu hãm” mà xem, sẽ biết tại sao Trường Sơn có rừng cười? Tại sao có những ông nghệ sĩ thủ cả đồ lót của các bà nghệ sĩ, chẳng để thưởng thức cái hương cái vị của các bà thì để làm gì?
Vụng trộm nên có những trò dở khóc dở cười:
“… Mới đầu em cứ tưởng anh, sau mới biết là không phải! Đêm hôm tranh thủ gấp gáp. Sau cái khoảng tỉnh ngộ ấy liệu đã mất hương phấn gì? Thế là phải có “Pát Vuột”: Anh sẽ sờ ngón chân út bên phải, sau đó đến ngón chân cái bên trái, toàn là những thứ mà một kẻ mò mẫm nó chẳng thèm ngó ngàng tới, ấy thế mà có lần xuýt xẩy ra án mạng, vì hôm đó cô nàng lại bắt tréo chân (?)
Trong doanh trại, mỗi tấm ván làm giường nằm cách nhau chỉ 50cm, ma ăn cỗ mà không cọt kẹt là cực khó, tốt nhất là đổi phận cho nhau. Em ngồi lên đến đâu tùy thích, bốn tay nắm lấy nhau để em uốn ngửa người ra như cái máy bắn đá thời trung cổ. Ai chủ động, như thế đã rõ, ấy thế mà “ra toa” thì toàn bị phán nam giới là thủ phạm. Hay là Tòa án XHCN chỉ có duy nhất một kiểu tuyên án như thế. Đã là cưỡng dâm thì thủ phạm chỉ duy nhất là giống đực? Công lý hẳn không biết rằng các bà xơi thịt sống còn hơn cọp. Thế mới biết ở đời hễ cái gì đã thành kiến thì đều nặng mùi và khó ngửi cả.
Ở cái “Làng” có cả đàn ông lẫn đàn bà ấy, nhưng không có quan hệ giới tính nó sinh ra lắm thứ quái thai. Giá như lãnh đạo giáo dục luyến ái cộng với giác ngộ quyền lợi cách mạng để mọi người tự giác mà chọn lối hành sử văn minh nhất, có tình có lý nhất thì lại ra sức cấm đoán, nên đã sinh ra những thứ trang phục lạ đời: Có túi mà không có túi, vì túi quần đã được khoét thủng tiện cho việc vào hang bắt cọp, hay quần lót nữ giới kín mà hở. Cái đáy của nó kéo giài từ đằng sau ra đằng trước với hàng khuy bấm, kéo cái roạt là có thể đưa tốt rú rí vô cung, mà khi cần thì rút pháo ra khỏi khu phi quân sự cũng nhanh, xóa mọi dấu vết. Con người trở nên khôn ngoan đến mức khốn nạn.

Cấm đoán. Vi phạm coi như phạm pháp, nên có những cuộc họp cán bộ đem những cuộc trên dâu dưới bộc ra làm thịt. Lấy thư từ tỏ tình yêu đương của kẻ phạm tội ra đọc mà cứ như đọc “Dâm Thư”, người nghe cứ thấy bối rối rạo rực. Đũng quần giống đực thì thẩy đều “đội vải” còn giống cái chí ít cũng một khoang ướt bằng cái miệng chén, mặt mũi hừng hực như chỉ chực gây sự … Ấy thế mà mấy ông cấp ủy tổng kết là “thắng lợi rực rỡ”.
Đồ điên!
Phản đạo lý, phản tự nhiên, phản khoa học, nhất là phản nhân tính đến thế là cùng.
Thắng lợi của công cuộc cải cách yêu đương trong các đơn vị quân đội có nam có nữ, cũng to lớn không kém Cải Cách Ruộng Đất, chỉ khác là không có tí ruộng đất nào ở đây. Cả bốn từ CCRĐ đều là những thứ có trên con người kể cả miếng đất cắm dùi, và việc cắm cọc nhận ruộng.

Gần đây nhân cuộc gặp mặt toàn những “tình cu nghĩa sữa” có một em ngày xưa bé tí toàn được các anh bênh vực, nói với tôi: Chắc rằng anh không nhớ em? Sẵn cây gậy cầm tay, tôi chỉ ngay vào mặt em (tuy đã ngoại 70) và gọi: - Con Chi!, giống như ngày xưa anh vẫn thường gọi, làm em sướng quá mà ôm chầm lấy anh.
-         Tiếc rằng đây không phải CHỢ TÌNH KHAU VAI.

T.B
Xin các bạn lượng thứ, sở dĩ tôi viết những dòng này cũng chỉ vì đã cược với mấy anh bạn là cái gì cũng có thể viết được, miễn là không ảnh hưởng đến cái định hướng.  Không tin xin cứ hỏi Ban Tuyên Giáo hay các ông Tổng Biên Tập Lề Phải thì rõ.
Ngoài ra cũng xin các vị quen cái gì cũng sơn phết, bơn bớt đi cho, kẻo cái gì cũng làm nhem nhuốc cái gốc vốn đẹp đẽ của nó.

                                                       Linhgia83



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét