Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

TÔI LÀM NGHĨA VỤ QUÂN SỰ TÌNH NGUYỆN.

Nhân dịp cả nước tưng bừng lễ hội Tòng Quân, lớp lớp thanh niên lên đường làm nghĩa vụ quân sự. Tôi kể cho các bạn Lính Mới nghe trường hợp nhập ngũ của tôi.
Tôi có người bạn công tác ở Tư Lệnh 3, cho biết ở đó đang cần cán bộ có năng lực tài chính và hỏi tôi có muốn chuyển sang bên đó không? Ngồi một chỗ mãi cũng chán, tính ưa bay nhẩy nên tôi đồng ý và chờ công văn xin người của bên Tư Lệnh 3.
Khi có công văn của Tư Lệnh 3 xin đích danh tôi, thì anh Khuất Duy Tiến chủ tịch Ủy Ban Hành Chính Kháng Chiến Khu Đặc Biệt Hà Nội gặp và trao đổi thẳng với tôi: Bên TL3 họ xin cậu, nếu sang bên đó thì cậu cũng chỉ làm lính cậu (lính văn phòng), không khác gì ở đây. Nếu không thích đi thì tôi sẽ có thư cho anh Lê Quang Hòa, Ủy ban giữ cậu lại.
Tôi nói, tôi muốn đi. Thế là có ngay công văn điều chuyển và giới thiệu tôi là Cán sự 5 Phòng Tài Chính UBHCKCKĐBHN về nhận nhiệm vụ ở Tư Lệnh 3. Tôi từ giã cơ quan mà đồng sự đều là viên chức già, lên đường ngay.
Tháng 5 năm 1950, chiến sự mở rộng, các cơ quan đều di chuyển khẩn cấp. Tìm hiểu mấy ngày liền không biết TL3 di chuyển về đâu? Một chiều đang mỏi mệt nghỉ chân ở Sêu thì gặp một đơn vị hành quân qua. Tôi quan sát thấy mấy anh có dáng cán bộ, liền lại gần, đưa giấy tờ và hỏi tin về TL3. Một anh mắt lé nhìn tôi cười và nói, bây giờ có mà giời biết họ di chuyển về đâu? Thôi thì ở đâu cũng là lính, cậu vào đây với chúng tớ. Nghe cũng phải, tôi gật đầu, thủ tục thế là xong. Đơn vị này là Tiểu Đoàn Nguyễn Huệ (766) Trung Đoàn Ký Con (66), chủ lực của Liên Khu III. Tiểu đoàn không có nhu cầu cán bộ tài chính, nhưng căn cứ vào chức vụ ghi trong giấy giới thiệu thì tôi còn có năng lực văn phòng, nên tôi được giữ lại tiểu đoàn bộ với cấp bậc ban đầu là binh nhì. So với cán sự 5 tức là bậc 7 hành chính (Tá sự 2, tá sự 1, Cán sự 1 đến Cs 5) tôi coi như bị tụt 7 bậc. Sá gì? được thành anh Bộ đội là vui rồi. Tôi nhanh chóng thay đổi bộ dạng, bộ cánh Chúc bâu nhuộm nâu cùng với chiếc mũ phớt xanh da chai (vert bouteille) được đổi cho bọn lính trinh sát lấy bộ quân phục cũ, chỉ gĩư lại cặp kính trắng và đôi giày Bát Kết cao cổ. Nhiệm vụ đầu tiên là giúp anh nuôi gánh một gánh nồi niêu soong chảo cùng anh nuôi hành quân. Giữa đường gặp Tiểu Đoàn Trưởng tôi lễ phép nghiêng mình: Anh ạ!... Kết quả ngày hôm sau được thằng thư ký chính trị vác ghế đẩu ngồi ngoài hè để tôi bước từ sân lên chào nó kiểu chào quân sự. Tôi nghiêm chỉnh chào đi chào lại, mấy thằng thư ký nhân sự, tác chiến rỉ tai nhau khen thằng này ngoan hiền. Chưa đến tuần sau chính chúng nó lại rỉ tai nhau: Thằng này không phải vừa, cái gì nó cũng biết... Thật khéo, mấy ông tiểu đội phó, tiểu đội trưởng lại đi khen cái ông có hàm ngang cán bộ đại đội?
Đó là chuyện những ngày đầu, nhưng càng về sau tôi càng lộ bí mật nhiều điều mà tôi đã tích lũy được, và nhờ tính xởi lởi nên cũng mau chóng trở thành tri kỷ với đa số chúng nó. Cũng phải mấy tháng sau tôi mới được nâng cấp lên Tiểu đội phó.
Nhớ lúc mới vào đơn vị, thủ tục tuyển binh tôi cũng phải chuyển qua nhiều khâu. Có một khâu buồn cười nhất, mà cho đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu hết mục đích của nó. Y tá Tua bắt tôi bỏ hết quần ngoài, quần lót trước mặt Y sĩ Đệ. Lấy hai ngón tay “nâng bi” lên rồi bắt tôi ho đi ho lại, xem bi có nẩy đều không hay lệch. Nảy lên rồi có tụt đều không? Phải làm đi làm lại chỉ vì buồn cười lắm, không nghiêm túc được. Kết thúc, Y tá Tua phải đi rửa tay chứ tôi không việc gì phải rửa, tay thằng này sạch. Về mắt thì cặp kính trắng là cái giấy chứng nhận “mắt xoàng” nhưng khi bắn đạn thật, tôi đạt hai viên vòng 10 thì miễn bàn tán. Lại nữa, đi đến đâu cũng được chị em khen là có cặp mắt biết nói. Chắc là biết kêu be... be!
Định làm nghĩa vụ 3 năm, không biết run rủi thế nào mà kéo dài đến 22 năm. Một hơi không nghỉ. 


Lâu rồi, một thuở tôi là lính.
Nhẹ cả hành trang, lẫn sự đời.
Thêm khẩu súng và trang nhật ký,
kể hoài không hết chuyện đôi mươi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét