Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

TIẾNG KHÓC

Ông lớn nhà tôi có đứa con gái đầu lòng ở tuổi 47. Ông bà về thăm cháu, tiếp nhận lời phát biểu đầu tiên của cháu qua tiếng khóc. Một tiếng khóc như một lời trần tình, một lời đề nghị, một lời phát biểu khiêm tốn: ...Éo...on...òn...ỉ... kéo dài. Lên bổng xuống trầm giống như một lời ca ở nhịp 6/8. Một tiếng khóc khác với những tiếng thông thường.
Thông thường, trẻ con thường ngộ nhận về quyền lực của mình, nên tiếng khóc thường mang tính yêu cầu, một lời dọa dẫm. Nó oe!oe! Oa! oa! gay gắt, gấp gáp cho đến khi thỏa được yêu cầu. Riết rồi thành quen, trẻ con ngộ nhận về quyền lực của mình.
Ở đây, tiếng khóc cháu tôi như một lời tâm tình, nó như tiếp tục một tiếng nói kiếp trước vọng lại. Người nghe như được đối thoại với một đối tượng ngang hàng. Ngoài thương yêu còn là tôn trọng.
Ôi! Giữa lúc đời thường đẩy rẫy những hiện tượng chướng tai gai mắt làm khô héo tâm hồn, thì đây là những điểm xuyết hiếm hoi cho hạnh phúc từng người và mọi người thêm tươi rói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét