Cháu thêm một tuổi thì cháu lớn lên
Ông thêm một tuổi thì ông bé đi.
TRIẾT LÝ CÙN CỦA LINHGIA
Con người ta lúc ra đời, ai
cũng như ai, thằng nào, con nào cũng tròn thu lu như một cục bột, thơm tho và
trong trắng. Thời gian qua đi, cục bột cứ lăn dần và bụi bặm bám vào từng lớp,
từng lớp dầy lên. Nào chỉ có bụi bặm mà rác rưởi cũng như những cánh hoa cứ
dính dầy mãi lên… Đến lúc nào đó cục bột sẽ lăn xuống hố mang theo nó tất cả
những gì dính trên mình. Đó là lúc chấm dứt một quá trình tồn tại. Khép màn một
vở diễn, mà người vừa nằm xuống là một “Diễn viên đã hết vai diễn”.
MẤY VẦN CUỐI NĂM RẮN:
Quanh
ra, bực chuyện thằng Tàu,
Quay
vào nhức đầu với chuyện cu con.
Đời
người đến khúc héo hon,
Sá
chi cái lỗ huyệt tròn hay… méo!
*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét