Bài đăng phổ biến

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

CHIẾC MÁY KHÂU

Tôi nằm dài trên giường, cảm giác lâng lâng dễ chịu, sự mệt mỏi cứ như băng tan dần. Thời tiết tháng 10 ở Đức thật là dễ chịu. Tôi có cảm giác mình là một chùm nho chín mọng mà kẻ nằm cạnh đang dùng những ngón tay mềm mại của hắn, mơn man một cách khéo léo, tách rời ra và bứt từng trái. Hành động đó làm tôi thấy nhột nhạt, và mỗi một trái bứt ra làm tôi thấy chỗ đó ngưa ngứa.
Nhớ lại lúc trưa.
Trên con đường từ một thị trấn nhỏ, dẫn ra Au Tô Ban, tôi cho xe chạy chầm chậm vì con đường hơi mấp mô. Vừa quảnh ra khỏi một chỗ ngoặt thì từ bui cây ven đường thò ra một bàn tay vẫy vẫy, rồi từ đó tiến ra một chàng trai châu Á, chắc chắn là ít tuổi hơn tôi. Tôi dừng xe và hỏi hắn cần gì? Tay vẫn cố nhét cái gì đó vào trong quần rồi kéo khóa lên, hắn đề nghị tôi cho hắn đi nhờ ra đường cái. Tôi gật đầu, hắn ném cái túi mang theo người ra ghế sau rồi mở cửa xe ngồi cạnh tôi. Qua câu chuyện tôi biết hắn là một thực tập sinh ngành Bưu Điện đang thực tập tại một cơ sở ở Béc Lin, hắn đến Lai Pơ Xích thăm bạn bè.
Từ lúc hắn lên, xe tôi ngột ngạt một mùi ngầy ngậy, gây gây. Cái mùi đàn ông mà sau khi ly thân, nửa năm nay tôi không bị ảnh hưởng. Ra đến đường Au Tô Ban, tôi hạ kính xe và cho xe chạy với tốc độ trung bình, mặc dù chiếc BMW của tôi có thể đạt tốc độ 240cs/h. Mỗi lần nắm cần sang số tôi đều liếc nhìn sang cái chỗ căng lè của người bên cạnh. Chỗ đó vải không đủ gói vật ở trong. Tôi hơi bật cười vì nghĩ đến cái “cần dân số” của gã thanh niên. Tôi cho hắn biết là tôi cũng đi về hướng Béc Lin nhưng tôi rẽ về Ha Lê. Hắn đồng ý theo tôi về Ha Lê rồi sẽ tính sau. Ha Lê, Béc Lin thì cũng gần thôi.
Gần 19 giờ. về đến nhà, sau khi cho xe vào ga ra, việc đầu tiên là tôi phải vào ngay toa lét, trút bỏ chiếc quần lót mà tôi không thể chịu nổi nếu còn mang nó trên người. Tôi lấy từ trong tủ lạnh ra một số thức ăn nguội và bánh mỳ, hắn ngoan ngoãn giúp tôi bầy bàn. Đã lâu không sinh hoạt theo nếp gia đình làm tôi thấy ngồ ngộ, nếu... Tôi hào phóng mở tủ bỏ ra một chai Dzếch.
Ăn uống xong, tôi bảo hắn nghỉ ở Sô Pha, sáng mai tôi sẽ đưa hắn về Béc Lin. Hắn đứng sững trước mặt tôi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rồi bỗng bế xốc tôi lên và đật tôi xuống cái chỗ mà tôi đã chỉ cho hắn. Hắn đúng là một thực tập sinh thạo việc, nên chẳng bao lâu từ chỗ khởi động, tốc độ mỗi lúc một nhanh. Độ sướng tôi tăng dần, tôi hỏi hắn “mày làm gì thế?” hắn cụt lủn: “máy khâu” nói thế rồi kim vẫn cắm phầm phập. May chừng độ mét vải, tạm dừng rồi lại những mét tiếp theo, toàn may thẳng với tốc độ không thay đổi. Đến lúc mảnh vải tôi hết chỗ cần may rồi, hắn vẫn hối hả may tiếp. Sau đó hắn bế tôi vào trong giường vì cái Sô Pha chật hẹp, “may” ở đây không thoải mái. Và bây giờ tôi đang như một chùm nho chín như đã nói ở trên.
Sáng hôm sau tận dụng chiếc máy khâu nhặt được, tôi may thêm cái rèm cửa. Tôi để ở chế độ Zic Zac, mũi kim với biên độ rộng. Chạy được nửa mét lúc lắc, rồi hắn lại cắm đầu phóng thục mạng. Thôi thì kệ thây hắn, thế cũng được, đừng có được voi đòi tiên?
Đến trưa tôi đưa hắn lên Béc Lin, thả hắn ở ga Ốt Ban Hốp để hắn đi S Ban về Khuê Ních, chỗ thực tập của hắn. Đôi bên đều thoải mái. Cảm ơn chiếc máy khâu trời cho.

Chuyện kể đến đây, mong các bạn cho phép tôi thoát cái “tôi” nhân vật mà trở về với cái “tôi” người viết. Tôi có một thói xấu: mỗi khi đề tài chợt đến với tôi trong đêm là tôi không ngủ được, phải mò dậy viết bằng được. Đây cũng là một trong những thứ đề tài ít người nói đến. Người ta giữ lịch sự, người ta giữ vệ sinh, người ta giữ lập trường... Còn tôi thì chỉ muốn chứng minh đề tài nào viết cũng được, miễn là có “tâm”.
Bài này rất khó com măng, khó quá thì xin người đọc cho một cái lườm thôi cũng được. Cảm ơn bạn đã đọc!


ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét