NẮM ĐẤM ĐỔI ĐỜI.
Phen này đổi đời thật rồi! Cứ thế là phấn khởi, là tin tưởng
là ủng hộ đến cùng luôn. Đang quen sống cuộc đời khúm núm từ xưng hô đến đối xử.
Hôm trước còn là Thầy Lý, Cụ Chánh, Cậu Quyền, Ông Cai, Ngài Đội, Quan Quản,
Quan lớn Tri Huyện, Cụ Lớn Tuần Phủ, hôm sau tất cả đều là Anh, Chị. Anh Chủ Tịch,
Anh Bộ Trưởng, Chị Bí Thư... Tưởng như có thể suồng sã, quàng vai bá cổ, nhưng
thế đã là sướng lắm rồi.
Than ôi! Dân ta bụng dạ cả tin, biết đâu rằng mình đang ngậm
“Kẹo Mị”. Cái tưởng như đổi đời hóa ra vẫn là cái quan hệ Nhà Nước giữa kẻ cai
trị và người bị trị. Có cái thay đổi cơ bản nhất thì lại không thể nhận ra, đó
là từ quan hệ xã hội dựa trên nền tảng huyết thống, họ hàng, trong xóm ngoài làng,
nay chỉ còn lại quan hệ giai cấp. Cái thói quen ngả mũ cúi đầu, chắp tay vái xá
đã thay thế bằng giơ cao nắm đấm, ngụ ý mọi sự đều giải quyết bằng nắm đấm không
hơn không kém, nhưng lại được giải thích đó là lời chào với tinh thần kiên quyết
đấu tranh (?).
Những chuyện như thế mãi đến khi Đảng tiến hành cải cách ruộng
đất, mọi chuyện mới vỡ lẽ. Điều này những kẻ đối lập với Đảng Cộng Sản họ nhận
ra ngay từ đầu, nên họ đã gọi Việt Minh (Việt Nam Độc Lập Đồng Minh) là “Vẹm” và
thành ngữ “Nói (dối) như Vẹm” ra đời. Khi đó các ông Vẹm cũng đã đáp trả gọi họ
là Việt Quốc (Việt Nam Quốc Dân Đảng) Việt Cách (Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh)
và miệt thị hơn là Đại Việt Cứt Ra Liên Miên (Đại Việt Quốc Gia Liên Minh)...
Chuyện đấu khẩu tạm gác lại đấy, nói tiếp câu chuyện “đổi đời”.
Khi đó ở Nông Thôn chỉ còn một quan hệ là
Địa Chủ với Nông Dân, không còn quan hệ huyết thống, họ hàng gì hết và nắm đấm
là giải quyết duy nhất đúng. Sau này đến giai đoạn đấu tranh ở Thành Thị, cũng
lại là quan hệ tay đôi Tư Sản với Công Nhân, không có giai cấp công nhân thì chính
phủ Công Nông đại diện cho họ để đấu tranh “Trận Cuối Cùng”.
Kiểu cách mạng rập khuôn, mỗi bước Việt Nam đều có kinh nghiệm của các bậc đàn
anh Liên Xô, Trung Quốc đi trước mở đường. Các anh Cách Mạng Việt Nam chỉ
cứ lật giở từng trang mà làm theo. Theo các anh thì Tiểu tư sản là thành phần
chiếu cố, không có ưu tiên. Cái vị trí chiếu cố khi cần có thể bị lật đổ trong
chớp mắt, nếu có liên quan tới quyền lợi công nông. Quyền lợi của Công Nông thực
chất là quyền lợi của Đảng, nhưng không được coi là thế. Đảng chỉ lãnh đạo vô tư
chứ vật chất Đảng không màng. Nhưng có một điều cơ bản mà không một người dân nào
được nghĩ khác, đó là vị trí của đảng là vị trí độc tôn. từ khi ra đời Đảng đã
là đảng cầm quyền và mãi mãi Đảng nắm quyền cai trị đất nước, không chia, không
nhường cho bất kỳ ai, và đó là điều phải được khẳng định trong hiến pháp. Chỉ có
Đảng có quyền hy sinh cho đất nước!
Cái điều lao tâm khổ tứ nhất của Đảng là lo bảo vệ được mình,
cái mà Đảng vẫn gọi là Sự Nghiệp Cách Mạng. Hiện nay. sau tám thập niên đảng đã
tạo ra được một công cụ, đó là bộ máy Công An. Một bộ máy mà bất kỳ chính thể nào,
dù đỏ hay đen đều cần đến nó.
Ở Việt Nam trước khi Đảng ra đời, chính quyền thực dân Pháp đã
có bộ máy Commissaire (Sở Cẩm) là Cảnh Sát thời Pháp, duy có An Ninh thì tách
ra thành Phòng Nhì (2è Bureaux). Kinh nghiêm KGB thời Staline cũng được Đảng áp
dụng, nhưng triệt để hơn cả là tổ chức Gestapo thời đồng chí Adolf Hitler. Gestapo
(SS) trung thành với Đảng Quốc Xã (Nazi) thế nào thì Công an Việt Nam với khẩu
hiệu “Còn Đảng còn Mình” trung thành với Đảng hơn thế.
Đã từ lâu tuyên huấn của Đảng đã cố công xây dựng cho Công
An một lịch sử chói ngời. Cố gây ấn tượng với mọi người: Cuộc cách mạng này không
thể thành công nếu không có Đảng và không có công an(?), đến mức các Chiến dịch
Quân Sự cũng phải nhờ đến “CÁ” mới thành công thì thật là “Vẹm”. Để đạt mục đích
của mình mà Đảng đã thiếu vô tư đến vậy?
Đảng ra sức nuôi Công An bằng cách phong quân hàm lu bù cho
các cấp Công An, Quân Đội nhờ đó cũng được ăn theo, vì Đảng thừa biết để hai lực
lượng này nó kèn cựa nhau thì “Chủ” của nó dễ mẻ đầu sứt tai.
Lực lượng Công An có một đặc điểm là Tướng nhiều hơn quân. Cái
tỷ lệ không phải quan hệ đến chỉ huy và phục tùng mà chỉ để Đảng rót thật nhiều
tiền lương vào túi lũ tay sai. Tăng cường đãi ngộ đến tối đa có thể. Cũng vì vậy
mà “Phí” phải chi để vào được ngành Công An béo bở này càng ngày càng cao, cao đến
ngắt ngư. Xét cho cùng thì vốn bỏ ra này cũng mau chóng được thu hồi, một vốn mười
lời, nên cũng không có gì đáng ngại.
Lũ kiêu binh này cũng đẻ ra những hệ lụy xấu cho xã hội. Hầu
hết những thủ đoạn của xã hội đen là học theo, rập theo những biện pháp của lực
lượng an ninh này. An Ninh mặc thường phục, rồi mới đây thì “Dư luận Viên” (cánh
tay nối dài của An Ninh) là những bài học về khủng bố ngầm vè ném đá giấu tay,
về ngậm máu phun người, về ra đòn ngầm cho Xa hội đen noi theo.
Cũng là đi lính, nhưng vào lính công an với đối tượng chiến đấu
là dân đen thì sự nguy hiểm ít hơn cả ngàn lần so với lính ngoài mặt trận đối mặt
với quân thù. Nên sàn chứng khoán này vẫn hấp dẫn và thu hút đầu tư nhiều hơn.
Nói như thế không phải là phủ nhận hết những chiến công lẫy
lừng của ngành C.A trong các trận đánh chống gián điệp, về trật tự trị an
v.v... nhưng vấn đề ở đây là đừng thổi phồng thành tích, biến ảo thành thật,
mang tính gian dối. Thành tích to lớn nhất của ngành Công An trước sau vẫn là bảo
vệ Đảng, nên Đảng có cấp huân chương, có tăng lưong cho cũng phải. (Dù rằng nguồn
kinh phí đó vẫn do dân đóng góp. Một sự thật không thể chối cãi là Nhà nước này,
kể cả Đảng vẫn là do dân nuôi, nên chi từng đồng cần được cân nhắc. Đừng “vén
tay áo xô...”).
Với những việc gặp thường ngày và hậu quả nó đem lại. nên người
dân gọi chế độ này là chế độ “Công An Trị”, nói thế là đề cao, là oan cho Công
An vì thực ra vẫn là Đảng Trị (Đảng nắm quyền cai trị) Người bị trị vẫn là mọi
tầng lớp nhân dân. Dù ngắn hay dài, dù to hay nhỏ thì Công An vẫn chỉ là cái dùi cui của Đảng. Trước sau xét về mặt cai trị thì chưa có gì là “đổi đời”.
Từ khi nắm đấm giơ cao, mọi thành công đều gắn liền với nắm đấm.
Sau gần tám thập kỷ xã hội này được Đảng chăn dắt đã đạt được những thành tựu gì?
So với các nước quanh ta, ta tiến nhanh hay chậm? và những gì để ta đáng tự hào
là có Đảng lãnh đạo?
Và nếu không có Đảng thì thân phận dân Annam có đổi đời thành Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa
Việt Nam
được không? Hay thành cái gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét