Hôm nay ngồi xem Ti vi, có tiết mục giáo dục giới tính cho các bé, chợt nhớ ngày xưa, vào tuổi ấy, bọn mình chưa bao giờ được nghe về những chuyện này. Bây giờ về già được nghe cũng còn thấy lạ tai.
Ngày xưa bọn mình tự tìm hiểu thế nào là con trai? Thế nào là con gái? và nhất quyết quan hệ khác giới này phải là vợ chồng. Thấy nó “đi tè” không giống mình thì hỏi: Mày tè bằng gì? Trả lời: Tao tè bằng chim! – Còn tao tè bằng bướm! và người lớn đều tè bằng bàn chải.
Năm lên mười tuổi, tôi ở Thị Xã Hà Đông, đầu phố tôi có nhà ông Hai
Mùi, có hai cô con gái. Chúng tôi chơi trò vợ chồng với nhau. Cạnh nhà
ông Hai Mùi có một chiếc xe bò hỏng, người ta đã tháo đi mất hai chiếc
bánh xe. Đấy là nhà chúng tôi. Cái Mùi lấy hai mảnh chiếu, cái rách thì
trải xuống làm nền, cái lành thì khum lại, tỳ vào hai bên thành xe làm
mái nhà.
Vợ chồng chui ra chui vào, nhưng vẫn xưng hô là Mày, Tao, Làm cơm bằng chiếc bánh đa, củ khoai củ lạc. Có bộ nồi niêu xinh xinh bằng đất nung. Đèn bằng ngọn nến. Ngủ thì nằm co, úp thìa. Giả làm gà gáy, rồi đánh thức nhau dậy, ăn cơm rồi còn đi làm... Trò chơi quanh đi quẩn lại chỉ có thế mà vẫn không chán. Chồng thì chỉ có mình tôi, còn nếu con Mùi vắng mặt, thì con em thay làm vợ. Thích nhất là những buổi lay phay mưa, sự chui rúc càng ấm cúng, chứ mưa to thì chạy không kịp. Người nhớn có thấy cũng chẳng cấm đoán gì.
Từ 1940 đến giờ đã gần tám mười năm. Có ai biết gia đình ông Hai Mùi ở góc phố trông sang vườn hoa Thị Xã Hà Đông, gần nhà ông Bang Tàu và Bà Giáo Đương, hiện nay lưu lạc ở đâu? Để “vợ chồng” tôi, còn có dịp đem vòng hoa viếng đến với nhau, cho vẹn nghĩa vẹn tình.
Vợ chồng chui ra chui vào, nhưng vẫn xưng hô là Mày, Tao, Làm cơm bằng chiếc bánh đa, củ khoai củ lạc. Có bộ nồi niêu xinh xinh bằng đất nung. Đèn bằng ngọn nến. Ngủ thì nằm co, úp thìa. Giả làm gà gáy, rồi đánh thức nhau dậy, ăn cơm rồi còn đi làm... Trò chơi quanh đi quẩn lại chỉ có thế mà vẫn không chán. Chồng thì chỉ có mình tôi, còn nếu con Mùi vắng mặt, thì con em thay làm vợ. Thích nhất là những buổi lay phay mưa, sự chui rúc càng ấm cúng, chứ mưa to thì chạy không kịp. Người nhớn có thấy cũng chẳng cấm đoán gì.
Từ 1940 đến giờ đã gần tám mười năm. Có ai biết gia đình ông Hai Mùi ở góc phố trông sang vườn hoa Thị Xã Hà Đông, gần nhà ông Bang Tàu và Bà Giáo Đương, hiện nay lưu lạc ở đâu? Để “vợ chồng” tôi, còn có dịp đem vòng hoa viếng đến với nhau, cho vẹn nghĩa vẹn tình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét